[Chính văn chương thứ năm mươi]
Nhìn cái tư thế nằm ngủ rất "nhã nhặn" của Jaejoong, Yunho không khỏi không cười khổ.
Tiểu tử này
Mình ở bên ngoài tìm hắn đến nửa đêm, hắn lại về nhà ngủ một mạch.
Bất quá, mình cũng không thể tức giận Jaejoong được.
Thậm chí còn cảm thấy rất khả ái.
Đây là khách sạn tốt nhất trong thành, giường tuy đủ lớn, nhưng cái dáng ngủ "banh càng" của Jaejoong thế này thì làm sao mình ngủ được.
Jaejoong đem cả chăn đá xuống sàng, chân vắt trên đầu giường, ý thức bay đi tới tận nơi nào rồi, cả người thành hình chữ "Đại" nằm úp sấp trên giường.
Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không nghĩ đến dáng ngủ của Jaejoong lại xấu như vậy.
Nhẹ nhàng mà kéo đầu Jaejoong lại, sợ đánh thức hắn, không thể làm gì khác hơn là ôm Jaejoong cùng nhau nằm trên giường.
Jaejoong tựa hồ cảm nhận được, ở trong lòng Yunho ngủ một cách an ổn.
Yunho nhìn thấy nữa thân mình nằm ở ngoài giường không khỏi cười khổ, bản thân mình luyên khinh công vài thập niên ngày hôm nay lại vô dụng.
Ở bên ngoài chạy đến hơn nửa đêm, Yunho giờ không ngủ được. Khởi động thân thể, nương theo ánh trăng nhìn vẻ mặt say ngủ của Jaejoong.
Bình thường luôn mở to đôi mắt, liếng thoắc nhí nhảnh phá hư mọi thứ tạo nên một vòng cung xinh đẹp.
Jaejoong khi làm nũng luôn mân mê miệng, bây giờ chắc do đang mơ nên chặt chẽ đóng kín miệng, lúc thì chép chép miệng, chắc là trong mộng được ăn thứ gì đó ngon lành.
"Đừng, SuSu, cái kia là của ta, không được giành! Yunho thích ăn, ta muốn tặng cho Yunho." Trong lúc ngủ say, Jaejoong đột nhiên nắm vạt áo Yunho bắt đầu lay động, không ngừng bĩu môi lầm bầm, "Ngươi mà đem cho Chunnie nhà ngươi, ta sẽ hạ thuốc xổ cho hắn chết, hừ hừ "
Nghe lời nói mớ của Jaejoong, Yunho cười đến khóe miệng toét lên.
Tên tiểu tử này, trong đầu muốn cái gì vậy?
Còn nói muốn hạ thuốc xổ, xem ra Yoochun sẽ rất thảm.
Trong phòng lúc đầu không có chút ấm áp, bởi vì Yunho dùng chăn bao Jaejoong lại, thêm vào đó là nhiệt độ cơ thể của Yunho, trán Jaejoong ra một tầng mồ hôi.
Yunho xốc một góc chăn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Jaejoong vì tăng nhiệt độ mà đỏ bừng lên.
Vẻ mặt này hoàn toàn không giống Tú Nghiên.
Đôi mắt Tú Nghiên rất lớn, nhưng lúc nào cũng lộ ra sự đau khổ. Còn đôi mắt Jaejoong luôn tràn đầy sức sống
Môi Tú Nghiên ưu mỹ, thế nhưng hầu như đều mím lại. Còn Jaejoong luôn bày ra nụ cười ngọt ngào
Da Tú Nghiên rất trắng, lại lộ ra vẻ tái nhợt vô lực. Mà Jaejoong da luôn đỏ mọng, rất có sức sống.
Nhưng mà Jaejoong à
Có thể duy trì sự vui sướng này bao lâu chứ ?
Tâm
Đột nhiên rất đau.
Không muốn mất đi, bây giờ thực sự không muốn mất đi ngươi.
Không phải bởi vì lời hứa với Tú Nghiên, cũng không phải bởi vì hổ thẹn với ngươi.
Nghĩ đến bộ dạng hôn mình đêm đó của Jaejoong, Yunho vô thức đem môi mình dán lên mặt Jaejoong.
Jaejoong vẻ mặt tựa như tiểu hài tử, da so với ra còn mềm mại hơn, trên mặt còn có lông tơ của trẻ con, tinh tế, nho nhỏ, rất mềm mại, làm cho người nhịn không được mà muốn thân cận.
Đây là lần đầu tiên Yunho hôn môi Jaejoong.
Yunho bi ai phát hiện, mười sáu năm qua, làm một người phụ thân, bản thân một lần cũng không cho Jaejoong bất cứ sự ấm áp nào.
Dùng cách biểu đạt nghiêm khắc của mình để bày tỏ sự thương yêu đối với Jaejoong, nhưng Jaejoong trời sinh trí lực cản trở lại không có cách nào hiểu loại quan tâm này của Yunho.
Mỗi lần nhìn thấy Jaejoong vì mình mà khóc thút thít trong lòng lại càng quặn đau, lại không thể tiến lên an ủi bộ dạng khóc lóc của Jaejoong .
Đừng
Chó con ở đâu ra vậy?
Trong lúc mơ mơ màng màng, Jaejoong hoảng hốt cảm thấy có vật gì cọ cọ trên mặt mình.
Căn cứ kinh nghiệm nghiệm ngủ dưới gầm cầu bao nhiêu năm của bản thân, Jaejoong nghĩ ngày đến một chú chó.
Đừng
Tuy rằng không phải không thích chó con, nhưng mà loại chó lưu lạc kiểu này tám phần mười là có bệnh truyền nhiễm, nếu như mình bị lây bệnh chó dại thì sẽ tiêu mất.
"Đáng ghét, chó con mau đi chỗ khác đi, ngoan nào" Jaejoong nói thầm, một bên kéo "đồ vật" dán trên người mình ra.
Vì vậy, tay của Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái bất ngờ đánh vào mặt người cha vĩ đại của hắn.
"Ba" tiếng tát tay thật vang dội
Ân? !
Không đúng!
Sao trên mặt chó con này lại không lông mao?
Hơn nữa cảm giác râu mép này rất quen thuộc
Chẳng lẽ là...?
Jaejoong tâm lý bắt đầu bồn chồn, con mắt dè dặt mở to, không ngoài dự đoán thấy ngày vẻ mặt đẹp trai của "Cha" hắn.
Mẹ ơi!
Đây không phải là muốn lấy mạng ta sao ?
Ai? ! Ai? ! Ai? !
Ta đang thấy gì đây ?
Ta thấy mặt Jung Yunho rất giống với thằng cha trong bộ bài tú-lơ-khơ, trông thật mắc cười ? !
Nhìn cái tư thế nằm ngủ rất "nhã nhặn" của Jaejoong, Yunho không khỏi không cười khổ.
Tiểu tử này
Mình ở bên ngoài tìm hắn đến nửa đêm, hắn lại về nhà ngủ một mạch.
Bất quá, mình cũng không thể tức giận Jaejoong được.
Thậm chí còn cảm thấy rất khả ái.
Đây là khách sạn tốt nhất trong thành, giường tuy đủ lớn, nhưng cái dáng ngủ "banh càng" của Jaejoong thế này thì làm sao mình ngủ được.
Jaejoong đem cả chăn đá xuống sàng, chân vắt trên đầu giường, ý thức bay đi tới tận nơi nào rồi, cả người thành hình chữ "Đại" nằm úp sấp trên giường.
Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không nghĩ đến dáng ngủ của Jaejoong lại xấu như vậy.
Nhẹ nhàng mà kéo đầu Jaejoong lại, sợ đánh thức hắn, không thể làm gì khác hơn là ôm Jaejoong cùng nhau nằm trên giường.
Jaejoong tựa hồ cảm nhận được, ở trong lòng Yunho ngủ một cách an ổn.
Yunho nhìn thấy nữa thân mình nằm ở ngoài giường không khỏi cười khổ, bản thân mình luyên khinh công vài thập niên ngày hôm nay lại vô dụng.
Ở bên ngoài chạy đến hơn nửa đêm, Yunho giờ không ngủ được. Khởi động thân thể, nương theo ánh trăng nhìn vẻ mặt say ngủ của Jaejoong.
Bình thường luôn mở to đôi mắt, liếng thoắc nhí nhảnh phá hư mọi thứ tạo nên một vòng cung xinh đẹp.
Jaejoong khi làm nũng luôn mân mê miệng, bây giờ chắc do đang mơ nên chặt chẽ đóng kín miệng, lúc thì chép chép miệng, chắc là trong mộng được ăn thứ gì đó ngon lành.
"Đừng, SuSu, cái kia là của ta, không được giành! Yunho thích ăn, ta muốn tặng cho Yunho." Trong lúc ngủ say, Jaejoong đột nhiên nắm vạt áo Yunho bắt đầu lay động, không ngừng bĩu môi lầm bầm, "Ngươi mà đem cho Chunnie nhà ngươi, ta sẽ hạ thuốc xổ cho hắn chết, hừ hừ "
Nghe lời nói mớ của Jaejoong, Yunho cười đến khóe miệng toét lên.
Tên tiểu tử này, trong đầu muốn cái gì vậy?
Còn nói muốn hạ thuốc xổ, xem ra Yoochun sẽ rất thảm.
Trong phòng lúc đầu không có chút ấm áp, bởi vì Yunho dùng chăn bao Jaejoong lại, thêm vào đó là nhiệt độ cơ thể của Yunho, trán Jaejoong ra một tầng mồ hôi.
Yunho xốc một góc chăn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Jaejoong vì tăng nhiệt độ mà đỏ bừng lên.
Vẻ mặt này hoàn toàn không giống Tú Nghiên.
Đôi mắt Tú Nghiên rất lớn, nhưng lúc nào cũng lộ ra sự đau khổ. Còn đôi mắt Jaejoong luôn tràn đầy sức sống
Môi Tú Nghiên ưu mỹ, thế nhưng hầu như đều mím lại. Còn Jaejoong luôn bày ra nụ cười ngọt ngào
Da Tú Nghiên rất trắng, lại lộ ra vẻ tái nhợt vô lực. Mà Jaejoong da luôn đỏ mọng, rất có sức sống.
Nhưng mà Jaejoong à
Có thể duy trì sự vui sướng này bao lâu chứ ?
Tâm
Đột nhiên rất đau.
Không muốn mất đi, bây giờ thực sự không muốn mất đi ngươi.
Không phải bởi vì lời hứa với Tú Nghiên, cũng không phải bởi vì hổ thẹn với ngươi.
Nghĩ đến bộ dạng hôn mình đêm đó của Jaejoong, Yunho vô thức đem môi mình dán lên mặt Jaejoong.
Jaejoong vẻ mặt tựa như tiểu hài tử, da so với ra còn mềm mại hơn, trên mặt còn có lông tơ của trẻ con, tinh tế, nho nhỏ, rất mềm mại, làm cho người nhịn không được mà muốn thân cận.
Đây là lần đầu tiên Yunho hôn môi Jaejoong.
Yunho bi ai phát hiện, mười sáu năm qua, làm một người phụ thân, bản thân một lần cũng không cho Jaejoong bất cứ sự ấm áp nào.
Dùng cách biểu đạt nghiêm khắc của mình để bày tỏ sự thương yêu đối với Jaejoong, nhưng Jaejoong trời sinh trí lực cản trở lại không có cách nào hiểu loại quan tâm này của Yunho.
Mỗi lần nhìn thấy Jaejoong vì mình mà khóc thút thít trong lòng lại càng quặn đau, lại không thể tiến lên an ủi bộ dạng khóc lóc của Jaejoong .
Đừng
Chó con ở đâu ra vậy?
Trong lúc mơ mơ màng màng, Jaejoong hoảng hốt cảm thấy có vật gì cọ cọ trên mặt mình.
Căn cứ kinh nghiệm nghiệm ngủ dưới gầm cầu bao nhiêu năm của bản thân, Jaejoong nghĩ ngày đến một chú chó.
Đừng
Tuy rằng không phải không thích chó con, nhưng mà loại chó lưu lạc kiểu này tám phần mười là có bệnh truyền nhiễm, nếu như mình bị lây bệnh chó dại thì sẽ tiêu mất.
"Đáng ghét, chó con mau đi chỗ khác đi, ngoan nào" Jaejoong nói thầm, một bên kéo "đồ vật" dán trên người mình ra.
Vì vậy, tay của Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái bất ngờ đánh vào mặt người cha vĩ đại của hắn.
"Ba" tiếng tát tay thật vang dội
Ân? !
Không đúng!
Sao trên mặt chó con này lại không lông mao?
Hơn nữa cảm giác râu mép này rất quen thuộc
Chẳng lẽ là...?
Jaejoong tâm lý bắt đầu bồn chồn, con mắt dè dặt mở to, không ngoài dự đoán thấy ngày vẻ mặt đẹp trai của "Cha" hắn.
Mẹ ơi!
Đây không phải là muốn lấy mạng ta sao ?
Ai? ! Ai? ! Ai? !
Ta đang thấy gì đây ?
Ta thấy mặt Jung Yunho rất giống với thằng cha trong bộ bài tú-lơ-khơ, trông thật mắc cười ? !
hahahaha, cười chết ta mất =))
Trả lờiXóa