Chap 8
Trong làn khói mờ mờ ảo ảo, đôi mắt ấy lại xuất hiện. Nó vừa thực vừa mơ… Vừa mang cảm giác ấm áp lẫn hoang man… Vừa bình yên lại gợn sóng… Tôi sợ nó nhưng lại muốn đến gần nó… Làn khói vẫn như trêu ngươi tôi, cố tình không cho tôi nhìn rõ gương mặt chứa đựng ánh mắt đã ám ảnh cuộc đời tôi mười mấy năm… Nhưng tôi không bỏ cuộc, cho dù có sợ hãi, chơi vơi, trống rỗng, tôi vẫn muốn nhìn rõ khuôn mặt người ấy. Đó là Junho hay là một người khác ? Vén bức màn khói trắng dày đặc, mắt tôi mở to hết sức như muốn níu giữ cả thể giới này vào cửa sổ tâm hồn. Một đường nét từ từ vẽ khuôn mặt kì bí, đáp án từng ấy năm sẽ hé lộ trong khoảnh khắc này… Tôi kiềm nén sự hồi hộp và trái tim đang tưng bừng gợn sóng… Nó vẽ lên trên đôi mắt ấy nét ngài dày cương nghị, sự pha trộn miên man của những sắc tố màu sắc… Vầng trán thoang thoảng lướt nhẹ ra dưới ngòi bút của tạo hoá… một nét trạm trỗ phượng loan… Cây bút vẫn hí hoáy những đường nét rời rạt… Đôi gò má không cao nhưng vẫn góc cạnh, ngời ngời một sự nam tính đầy mê hoặc… Bút không ngừng chấm phá nơi chiếc mũi thẳng tắp như chiều dài của một dãy núi sừng sửng uy nghi… Lúc này tôi mới ngợ ngợ nó quá thân quen và gần gũi… Đây là hình ảnh khuôn mặt của một người tôi hằng nhớ nhung sao ? … Bút bay lượn vòng vòng đáp mình dưới cánh mũi hút hồn… đôi môi dày gợi cảm dần hé lộ… Môi vễnh lên đôi chút hai bên cánh mời gọi… Sao lại thân quen như thế… Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ từ đôi môi này, pha thêm chút mật ong khiến nó càng cuốn hút… Nó chấm một nốt ruồi trên vành môi… Lúc này tôi mới ngỡ ngàng, chẳng phải đó là Yunho, thằng cháu của tôi sao…. Sau vài ba giây mọi chi tiết trên khuôn mặt ấy đã hiện ra… Đây là giây phút của nổi choáng ngộp và khó xử… Tôi nhớ… tôi gặp ác mộng… Tôi đau… Tôi mệt mỏi vì đôi mắt này từng ấy năm và cho rằng đó chính là đôi mắt của Junho… Luôn dằn vặt ám ảnh nỗi đau của anh… nhưng thực chất đôi mắt mà tôi nhớ nhung hằng đêm… nói cách khác khuôn mặt mà tôi nhớ nhung hằng đên lại là Yunho… Tôi như một đứa con nít khi người ta đưa cho một cái cuốn lá thì lập tức kết luận nó là của quả cam… Nhưng thức chất cuốn lá ấy lại của quả quýt… Cũng như đôi mắt nhớ nhung ngày đêm, đem đến bao đau khổ và sự ấm áp… tôi mặc định cho nó là của Junho nhưng sự thật là sự thật… Đó là Yunho mà thôi…
Thật ngu ngốc và lố bịch từng ấy năm… Đáng lẽ tôi phải nhận biết mình đã quên Junho từ lâu rồi chứ… ít nhất là đến ngày giỗ 17 năm này, khi tôi sẵn sàng đến mộ gặp anh… Tôi phải biết mình đã trút bỏ hình bóng anh từ lâu rồi chứ… Ngu ngốc hết sức… Ương bướng từng ấy năm và cho rằng mình không có lối thoát trong khi mình đã thoát khỏi mê cung của Junho và lạc vào một mê cung khác… Đó là sự lạc lối trong tình yêu với Yunho… Yêu Yunho từ bao năm mà cứ ngỡ bị rằng xéo trong mớ hỗn độn của Junho… Yêu Yunho từng ấy năm mà không lý giải được đôi mắt lấy lánh bầu trời đêm ấy… Yêu Yunho tự bao giờ mà ngu ngốc không nhận ra… Thật bệnh hoạn và điên loạn…
-------------------------------------------
Tôi tỉnh dậy sau giấc mơ ấy, đầu óc không ngừng nghĩ nhớ đến khuôn mặt của thằng cháu bất đắt dĩ. Sao lại như thế, mới sáng sớm đã nhớ nó rồi sao. Người ta thường bảo “Trong 2 giây đầu tiên mới thức dậy, người ta nhớ đến sẽ là người ta yêu nhất”, thế mà chưa đầy hai giây tôi lại nhớ đến nó. Tôi đã yêu mất rồi, nếu tính cả thời gian yêu đôi mắt ấy và lầm tưởng tai hại thì cũng đã chục năm… Một quãng thời gian dài như thế mà đến giờ tôi mới tìm ra người chủ trái tim mình. Đó là Yunho… Hôm qua tôi thực sự thoả mãn… Lần đầu tiên đã dành cho người mình thực sự yêu thì không có gì hối tiếc… Nhìn sang bên cạnh, nó vẫn còn ngủ say, tôi mỉm cười mãn nguyện. Miết bàn tay trên cơ thể săn chắc của nó, tôi yêu cơ thể này đêm qua đã cho tôi tận hưởng khoái cảm… Tôi yêu cặp chân này như hai cột trụ vững vàng dù phải chống đỡ cơ thể mê hoặc trước những cú đẩy… Tôi yêu… Tôi bất giác đỏ mắt… Tôi yêu… “Cái đó” của nó lúc vào bên trong mình… Chạm tay vào đôi mắt nhắm nghiền… Tôi vừa yêu vừa căm ghét nó… Yêu vì nó cho tôi cảm giác ấm áp, an toàn khi dẫn dắt tôi vào mê cung không lối thoát, nhưng… cho dù có lối thoát tôi cũng nhất quyết không ra… Căm ghét vì nó làm tôi u mê, lẫn quẫn, nhầm lẫn và thiếu tỉnh táo trong tình yêu…
Đưa tay vén mái tóc che mất đôi mắt đã đóng lại… Tôi đặt vào đấy một nụ hôn buổi sáng và… cuối cùng… Xin lỗi Yunho… Chú không thể cho con hạnh phúc… Xin lỗi Yunho …. Chú đã cướp đi lần đầu của con… Đáng lẽ con phải có những giây phúc vui sướng tận cùng của lần đầu tiên với một cô gái con yêu. Nhưng chính chú lại là người phá hỏng… Chú xin lỗi… chú không tự tin để nói lời xin lỗi trước mặt con… Vậy hãy để chú gửi lời xin lỗi chân thành này cho gió… nhờ nó mang đến cho con… ru con vào giấc ngủ an lành…
Chú không thể để người ta dị nghị…Một con người không thể vừa yêu cha lại vừa yêu con… Cho dù một người phóng khoáng cách mấy cũng không thể dùng ánh mắt thông cảm cho một cảnh ngộ điên loạn như thế… Con người luôn có tương lai và mục tiêu phía trước … Vậy nên… tương lai của con không thể nào là chú… Cũng như ngày mai của chú không phải là con… Người như chú không có quyền yêu thêm ai cả… Con còn tương lai và sự nghiệp phía trước… Chú chỉ là cái bóng già nua chẳng thể nào toả sáng với ánh sao lung linh là con… Nếu chú vẫn ích kỉ bám đuổi, tương lai con sẽ càng mờ mịt tăm tối… Vì thế, chú sẽ cố quên con… mong con tìm được hạnh phúc của riêng mình…
Tôi nhất mình lên sau khi cố gắng đi đến bên tủ áo. Phần thân dưới đau nhói, nhưng tôi vẫn mãn nguyện vì điều đó… Đó sẽ là dấu ấn khó phai trong cuộc đời tôi cho đến lúc chết. Tôi tìm lấy vài bộ đồ thường ngày của mình, chắc tôi phải đến nhà hàng để coi sóc lũ nhỏ. Hôm qua tôi nghỉ làm cả ngày không biết bọn chúng có phá tung nhà hàng lên không nữa. Như mọi ngày tôi sẽ đi tắm trước, nhưng hôm nay tôi muốn giữa lại những dấu tích của nó trên người tôi. Kể cả những dấu hôn đỏ và những vết răng của nó trên người, tôi cũng muốn giữ lại tất cả. Dù gì thì sau này sẽ không bao giờ có chuyện hôm qua xảy ra nữa…
--------------------------------------------------
- Eunhyuk ! Lại đây hyung biểu - Nhận thấy sự vắng lặng trong nhà hàng, tôi làm bộ ra hiệu bảo thằng nhóc bồi bàn Eunhyuk đến để làm rõ mọi chuyện
- Sao hyung ? - Thằng nhóc mặc một chiếc áo thun trắng được che phủ bởi chiếc áo ghilê màu đen. Đó chính là đồng phục của nhà hàng. Nó tiến lại tôi với ánh mắt ngạc nhiên
- Hôm nay là chủ nhật, sao nhà hàng mình vắng quá vậy ? – Tôi lật tức đưa ra sự hoài nghi của mình. Hôm nay là ngày nghỉ, chẳng lẽ mọi người không ai đến nhà hàng ăn sao. Chưa kể chúng tôi cũng có những khách quen hằng đêm thường đến cơ mà.
- Hôm nay, nhà hàng mình có người bao hết rồi. Ủa hyung không biết sao ? – Aish, thằng Kangin quên báo cho tôi rồi. Tên ấy vốn là người tôi thuê để trông coi nhà hàng lúc tôi đi vắng. Nó dám không báo cho tôi. Để lát nữa tôi sẽ giáo huấn nó cái tật dám tự quyết mọi chuyện.
- Ừa, hyung nhớ rồi, chú mày làm việc đi – Tôi không thể để mất mặt mình được. Dù gì cũng là ông chủ nhà hàng không nên lộ rõ cho nhân viên biết mình bị qua mặt. Nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào mà quản lý tụi nó.
Eunhyuk lui đi làm việc theo lời tôi. Đảo mắt tìm Kangin, tôi muốn kiếm nó để trị tội. “Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới” thằng Kangin đang tiến tới gần. Tôi định bụng sẽ bước đến chửi cho nó một trận vì dám qua mặt tôi. Nhưng khựng lại một chút, tôi thấy nó cúi đầu xuống, một người nào đó nói nhỏ vào tai nó. Chắc đó là khách, tôi phải kiềm nén, dù gì khách hàng cũng là thượng đế mà. Vừa nói vị khách đó vừa hướng anh mắt vào tôi làm tôi hơi giật mình. Thằng Kangin cũng nhìn theo hướng đó. Tuy không biết họ nói gì nhưng tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến mình
Được một lúc, Kangin đi đến chỗ tôi, tôi chưa kịp nổi giận thì nó đã lên tiếng trước
- Huyng ơi, vị khách bàn ấy muốn gặp hyung – Thằng Kangin nhanh chóng bắt chuyện trong khi tôi chưa kịp suy nghĩ phải dùng từ gì để chửi nó
- Tại sao đòi gặp hyung ? – Hướng sự hoài nghi vào nó
- Vị khách này là người bao toàn bộ nhà hàng chúng ta hôm nay, anh ấy muốn gặp hyung có chuyện – Tên khách này là ai mà giàu thế. Dù không phải nhà hàng cao cấp nhưng nơi của tôi không phải tầm thường, một người ít tiền, không thể bao hết nhà hàng này được. Có lẽ hôm nay hắn ta định đãi tiệc gì chăng. Nhưng không phải, sau khi kiểm tra sổ sách tôi mới phát hiện hắn chỉ gọi thức ăn vừa đủ, không nhiều thì làm sao mời thêm người được.
- Thôi được, hyung ra – Khách hàng vốn là thượng đế, nhưng đối với một vị khách sộp thế này còn cao hơn mức thượng đế bình thương nữa, nên tôi cũng phải nể mặt ra tiếp chứ
-----------------------------------------
Tôi bước đến bàn của vị khách sộp này, anh ta dáng người cao bên trong bộ vest đen thể hiện sự lịch sự. Cà vát được chỉnh trang yên vị giữa cổ. Hắn ta có sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhưng lúc nào cũng nhếch mép khó hiểu. Tóc được vuốt keo uốn lượn trên đầu.
- Chào Jaejoong, chúng ta lại gặp – Hắn ta làm ra vẻ như đã quen biết tôi. Lục trong bộ nhớ, tôi vẫn không biết mình có quen hắn không ? Nhưng sau khi search, kết quả thu được chỉ là tờ giấy trắng
- Tôi… có quen anh à ? – Tôi chỉ tay vào bản thân mình, hỏi một cách ngô nghê. Tôi không nghĩ bản thân mình bị hội chứng Alzheimer đến nổi không nhớ mình từng tiếp xúc với ai
- Em không nhớ sao ? Hôm qua chúng ta đã gặp nhau lúc em say rượu nằm trên đường – Giờ thì tôi mới vỡ lỡ ra, hắn ta chính là kẻ đã đưa tôi về nhà. Tôi còn cho đó là tên tài xế taxi ngu ngốc khi không đòi tiền nữa.
- À… tôi quên mất – Tôi đánh tay lên trán ra chiều chê trách thói hay quên của mình – Anh là… - Tôi bỏ lửng câu nói cho hắn điền vào
- Tôi giới thiệu lại nhé. Tôi là Jiro, chào em – Một cách lịch sự, hắn đưa tay ra. Tôi cũng lịch sự bắt lấy tay hắn
- Tôi là Kim Jaejoong
- Làm người yêu tôi nhé ! – Câu nói của hắn làm tôi mở to mắt ra ngạc nhiên. Mới gặp nhau hôm qua mà hôm này đã đòi tôi làm người yêu thì thật khó ngờ. Hắn ta quá tự tin hay ngạo mạng đây
- Anh nghĩ sao mà nói thế - Khuôn mặt tôi lộ vẻ sự thách thức. Dù gì tôi cũng khá quen với những cảnh tương tự thế này. Hồi xưa không chỉ một người mà cả chục người theo đuổi tôi, những câu nói như thế tôi nghe hằng ngày, có lúc còn nhàm chán nữa cơ.
- Bởi vì…- hắn tiến lại gần tôi – Tôi thấy sự đau buồn trong đôi mắt em – Hắn nói nhỏ vào tai tôi – Vì thế, tôi yêu em từ giây phút đầu tiên – Hắn lại nhếch mép cười
Tôi thấy sự rùng mình chạy khắp cơ thể khi hắn phả hơi nóng vào gáy. Tôi lại nghĩ đến Yunho. Trong lòng tôi, nó đã chiếm giữ một vị trí quan trọng, khó có thể xóa mờ… nhưng tình yêu này không thể giữ, cũng như không nên có… Trước sau gì, nó cũng phải bị tiêu biến, nếu như tôi không muốn mình tiếp tục đau khổ… Tôi phải quên đi… cố ép hình ảnh ấy ra khỏi trái tim mình… Cho dù mất máu cũng phải đưa ra nếu không muốn bị chết dần chết mòn trong cái tình yêu vô vọng và nhục nhã… Tuổi tác, danh phận, địa vị, tính cách… Tất cả những thứ đó là vách ngăn bền vững… là lý do rắn chắc khiến cho con người tôi phải từ bỏ thứ tình yêu này… Tình yêu thứ nhất bị đánh cắp… Tình yêu thứ hai phải tự thiêu cháy… Tôi chọn Jiro có lẽ là do hắn thấy được sự u sầu trong tôi… Tự nhiên tôi cảm thấy có thể gởi gấm vào hắn… Người ta thường bảo “Lấy độc trị độc”, muốn quên được một người phải lấp đầy trong tim bởi một hình bóng khác… Giữa Jiro và Yunho… Lấy Jiro để lấp đầy hình bóng Yunho… Liệu có được… Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được…Tôi sẽ cố gắng quên Yunho theo cách của tôi…
- Tôi đồng ý nhưng anh phải dạy tôi cách yêu anh. Tôi muốn mau chóng yêu anh – Vâng ! tôi muốn như thế, cũng có nghĩa là tôi muốn cho qua tình yêu ấy một cách chóng vánh … Không lưu lại… không vất vưởng… thà đâm một nhát cho chết chứ không nên để nó lây lất kéo dài, chỉ làm cho mình và đối phương đau khổ ... Đôi khi quên đi cũng là một điều tốt….Tôi không trốn tránh chỉ là tôi muốn quên nó… quên đi tình yêu vô vọng … quên đi tình yêu lệch lạc… quên đi tất cả mọi thứ… Hãy cho nó trở về vị trí cũ… Tôi là một người chú gắt gỏng, hay quát nạt… Nó cũng sẽ trở về là một thằng cháu nghịch ngợm, ấu trĩ…Mọi thứ nên trở về bánh răng hàng ngày của nó… Không nên làm mọi thứ đảo lộn lên cả…
- Được, chúng ta hãy học ngay bây giờ - Đây là quyết định đúng hay sai ? Tôi không biết nhưng tôi nghĩ nó hợp lý trong giờ phút này… Có lẽ sẽ giúp tôi dễ dàng đối mặt với Yunho sau sự cố hôm qua… Mong nó sẽ mau quên đi… và tha thứ vì chuyện không nên như thế…
End Jaejoong ‘s POV
Yunho ‘s POV
Vươn cánh tay dài sang bên cạnh, sự lạnh lẽo khiến tôi lo sợ. Nhõm người dậy mùi hơi ấm quen thuộc hôm qua đã biến mất… mọi chuyện thật đến kì lạ… cảm giác khoái cảm hôm qua chú mang đến tôi vẫn còn đê mê… Chưa bao giờ nghĩ tạo vật xinh đẹp ấy đã thuộc về mình … cứ như mơ vậy…
Có lẽ chú dậy sớm đi làm, hôm qua kịch liệt như thế mà chú vẫn còn sức làm mọi việc. Bất giác có chút hối hận, hôm qua tôi làm hơi quá… nhưng ai bảo chú lỳ lợm không gọi tên tôi… Nhớ đến đó mà tôi thêm tức giận… Không hiểu sao dạo gần đây chú ảnh hưởng đến hỉ nộ ái ố của tôi như thế. Chú hết làm tôi đau lòng khi xem những lá thư ngớ ngẩn ấy… lại làm tôi nuốt cơn giận lên tận cổ khi rên rỉ tên của cha mình… Tự bao giờ chú là chất xúc tác cho mọi cảm giác của tôi thế… Cơ thể chú đưa tôi lên tận khoái cảm, thỏa mãn cả về chất và lượng…
Mặc quần áo vào, tôi bước nhanh ra ngoài. Chẳng hiểu sao tôi lại muốn đến nhà hàng thăm chú. Từ nhỏ đến giờ tôi rất ít khi nào ra đó. Chỉ trừ khi muốn ăn gì đó, đổi khẩu vị. Nhưng chủ yếu đến đó khi không có chú, tôi ghét gặp chú… Nhưng không hiểu sao tôi lại thay đổi tính nết, lại muốn đi xem chú đang làm gì… Chỉ cần như thế thôi… Thật là ngu ngốc… Cái con người đó có là gì mà khiến cho Jung Yunho càng lúc càng hâm như thế… Tôi tự cười bản thân khi tra ổ khóa vào chuẩn bị hướng về nhà hàng…
Cảnh tượng tôi nhìn thấy khi đến nhà hàng… Một cảnh tượng khiến tôi nghiến răng bực tức… Cảnh tượng khiến tay tôi nắm chặt vào nhau đến bật máu… Chú nắm tay một ai đó trong nhà hàng… Chú là đồ quá quắt… hôm qua con ân ái với tôi… hôm nay đã cùng thằng đàn ông khác nắm tay nắm chân… Tôi thật đã lầm… Chú thật sự là con người lẵng lơ và dâm đãng…
Tôi tự nhiên muốn chạy đến đấm vào mặt tên kia và lôi chú về trị tội… Nhưng, tôi lấy danh nghĩa gì chứ, một đứa cháu thì lấy quyền gì mà ngăn cấm chú mình mưu cầu hạnh phúc… Thật là lố bịch… tôi đang suy nghĩ gì chứ… tôi chẳng hiểu bản thân mình lúc này thế nào nữa… dỡ dỡ ương ương … suy nghĩ và hành động mâu thuẫn nhau… Hay do đến tuổi dậy thì con người luôn như thế chăng ?
Tôi lầm lủi bỏ đi… Tự nhiên lại thấy chướng mắt khi hình ảnh phía trước thu vào mắt mình… Như một ngọn núi lửa trong tâm, Lúc này tôi thực sự nóng… cả trong lẫn ngoài … Tôi cần làm cái gì đó để làm lạnh cái đầu đang bùng cháy… Tôi muốn lôi chú ra nhưng không biết cách nào làm…
Hay là… Tôi sẽ phá chú như ngày xưa…
End chap 8
Trong làn khói mờ mờ ảo ảo, đôi mắt ấy lại xuất hiện. Nó vừa thực vừa mơ… Vừa mang cảm giác ấm áp lẫn hoang man… Vừa bình yên lại gợn sóng… Tôi sợ nó nhưng lại muốn đến gần nó… Làn khói vẫn như trêu ngươi tôi, cố tình không cho tôi nhìn rõ gương mặt chứa đựng ánh mắt đã ám ảnh cuộc đời tôi mười mấy năm… Nhưng tôi không bỏ cuộc, cho dù có sợ hãi, chơi vơi, trống rỗng, tôi vẫn muốn nhìn rõ khuôn mặt người ấy. Đó là Junho hay là một người khác ? Vén bức màn khói trắng dày đặc, mắt tôi mở to hết sức như muốn níu giữ cả thể giới này vào cửa sổ tâm hồn. Một đường nét từ từ vẽ khuôn mặt kì bí, đáp án từng ấy năm sẽ hé lộ trong khoảnh khắc này… Tôi kiềm nén sự hồi hộp và trái tim đang tưng bừng gợn sóng… Nó vẽ lên trên đôi mắt ấy nét ngài dày cương nghị, sự pha trộn miên man của những sắc tố màu sắc… Vầng trán thoang thoảng lướt nhẹ ra dưới ngòi bút của tạo hoá… một nét trạm trỗ phượng loan… Cây bút vẫn hí hoáy những đường nét rời rạt… Đôi gò má không cao nhưng vẫn góc cạnh, ngời ngời một sự nam tính đầy mê hoặc… Bút không ngừng chấm phá nơi chiếc mũi thẳng tắp như chiều dài của một dãy núi sừng sửng uy nghi… Lúc này tôi mới ngợ ngợ nó quá thân quen và gần gũi… Đây là hình ảnh khuôn mặt của một người tôi hằng nhớ nhung sao ? … Bút bay lượn vòng vòng đáp mình dưới cánh mũi hút hồn… đôi môi dày gợi cảm dần hé lộ… Môi vễnh lên đôi chút hai bên cánh mời gọi… Sao lại thân quen như thế… Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ từ đôi môi này, pha thêm chút mật ong khiến nó càng cuốn hút… Nó chấm một nốt ruồi trên vành môi… Lúc này tôi mới ngỡ ngàng, chẳng phải đó là Yunho, thằng cháu của tôi sao…. Sau vài ba giây mọi chi tiết trên khuôn mặt ấy đã hiện ra… Đây là giây phút của nổi choáng ngộp và khó xử… Tôi nhớ… tôi gặp ác mộng… Tôi đau… Tôi mệt mỏi vì đôi mắt này từng ấy năm và cho rằng đó chính là đôi mắt của Junho… Luôn dằn vặt ám ảnh nỗi đau của anh… nhưng thực chất đôi mắt mà tôi nhớ nhung hằng đêm… nói cách khác khuôn mặt mà tôi nhớ nhung hằng đên lại là Yunho… Tôi như một đứa con nít khi người ta đưa cho một cái cuốn lá thì lập tức kết luận nó là của quả cam… Nhưng thức chất cuốn lá ấy lại của quả quýt… Cũng như đôi mắt nhớ nhung ngày đêm, đem đến bao đau khổ và sự ấm áp… tôi mặc định cho nó là của Junho nhưng sự thật là sự thật… Đó là Yunho mà thôi…
Thật ngu ngốc và lố bịch từng ấy năm… Đáng lẽ tôi phải nhận biết mình đã quên Junho từ lâu rồi chứ… ít nhất là đến ngày giỗ 17 năm này, khi tôi sẵn sàng đến mộ gặp anh… Tôi phải biết mình đã trút bỏ hình bóng anh từ lâu rồi chứ… Ngu ngốc hết sức… Ương bướng từng ấy năm và cho rằng mình không có lối thoát trong khi mình đã thoát khỏi mê cung của Junho và lạc vào một mê cung khác… Đó là sự lạc lối trong tình yêu với Yunho… Yêu Yunho từ bao năm mà cứ ngỡ bị rằng xéo trong mớ hỗn độn của Junho… Yêu Yunho từng ấy năm mà không lý giải được đôi mắt lấy lánh bầu trời đêm ấy… Yêu Yunho tự bao giờ mà ngu ngốc không nhận ra… Thật bệnh hoạn và điên loạn…
-------------------------------------------
Tôi tỉnh dậy sau giấc mơ ấy, đầu óc không ngừng nghĩ nhớ đến khuôn mặt của thằng cháu bất đắt dĩ. Sao lại như thế, mới sáng sớm đã nhớ nó rồi sao. Người ta thường bảo “Trong 2 giây đầu tiên mới thức dậy, người ta nhớ đến sẽ là người ta yêu nhất”, thế mà chưa đầy hai giây tôi lại nhớ đến nó. Tôi đã yêu mất rồi, nếu tính cả thời gian yêu đôi mắt ấy và lầm tưởng tai hại thì cũng đã chục năm… Một quãng thời gian dài như thế mà đến giờ tôi mới tìm ra người chủ trái tim mình. Đó là Yunho… Hôm qua tôi thực sự thoả mãn… Lần đầu tiên đã dành cho người mình thực sự yêu thì không có gì hối tiếc… Nhìn sang bên cạnh, nó vẫn còn ngủ say, tôi mỉm cười mãn nguyện. Miết bàn tay trên cơ thể săn chắc của nó, tôi yêu cơ thể này đêm qua đã cho tôi tận hưởng khoái cảm… Tôi yêu cặp chân này như hai cột trụ vững vàng dù phải chống đỡ cơ thể mê hoặc trước những cú đẩy… Tôi yêu… Tôi bất giác đỏ mắt… Tôi yêu… “Cái đó” của nó lúc vào bên trong mình… Chạm tay vào đôi mắt nhắm nghiền… Tôi vừa yêu vừa căm ghét nó… Yêu vì nó cho tôi cảm giác ấm áp, an toàn khi dẫn dắt tôi vào mê cung không lối thoát, nhưng… cho dù có lối thoát tôi cũng nhất quyết không ra… Căm ghét vì nó làm tôi u mê, lẫn quẫn, nhầm lẫn và thiếu tỉnh táo trong tình yêu…
Đưa tay vén mái tóc che mất đôi mắt đã đóng lại… Tôi đặt vào đấy một nụ hôn buổi sáng và… cuối cùng… Xin lỗi Yunho… Chú không thể cho con hạnh phúc… Xin lỗi Yunho …. Chú đã cướp đi lần đầu của con… Đáng lẽ con phải có những giây phúc vui sướng tận cùng của lần đầu tiên với một cô gái con yêu. Nhưng chính chú lại là người phá hỏng… Chú xin lỗi… chú không tự tin để nói lời xin lỗi trước mặt con… Vậy hãy để chú gửi lời xin lỗi chân thành này cho gió… nhờ nó mang đến cho con… ru con vào giấc ngủ an lành…
Chú không thể để người ta dị nghị…Một con người không thể vừa yêu cha lại vừa yêu con… Cho dù một người phóng khoáng cách mấy cũng không thể dùng ánh mắt thông cảm cho một cảnh ngộ điên loạn như thế… Con người luôn có tương lai và mục tiêu phía trước … Vậy nên… tương lai của con không thể nào là chú… Cũng như ngày mai của chú không phải là con… Người như chú không có quyền yêu thêm ai cả… Con còn tương lai và sự nghiệp phía trước… Chú chỉ là cái bóng già nua chẳng thể nào toả sáng với ánh sao lung linh là con… Nếu chú vẫn ích kỉ bám đuổi, tương lai con sẽ càng mờ mịt tăm tối… Vì thế, chú sẽ cố quên con… mong con tìm được hạnh phúc của riêng mình…
Tôi nhất mình lên sau khi cố gắng đi đến bên tủ áo. Phần thân dưới đau nhói, nhưng tôi vẫn mãn nguyện vì điều đó… Đó sẽ là dấu ấn khó phai trong cuộc đời tôi cho đến lúc chết. Tôi tìm lấy vài bộ đồ thường ngày của mình, chắc tôi phải đến nhà hàng để coi sóc lũ nhỏ. Hôm qua tôi nghỉ làm cả ngày không biết bọn chúng có phá tung nhà hàng lên không nữa. Như mọi ngày tôi sẽ đi tắm trước, nhưng hôm nay tôi muốn giữa lại những dấu tích của nó trên người tôi. Kể cả những dấu hôn đỏ và những vết răng của nó trên người, tôi cũng muốn giữ lại tất cả. Dù gì thì sau này sẽ không bao giờ có chuyện hôm qua xảy ra nữa…
--------------------------------------------------
- Eunhyuk ! Lại đây hyung biểu - Nhận thấy sự vắng lặng trong nhà hàng, tôi làm bộ ra hiệu bảo thằng nhóc bồi bàn Eunhyuk đến để làm rõ mọi chuyện
- Sao hyung ? - Thằng nhóc mặc một chiếc áo thun trắng được che phủ bởi chiếc áo ghilê màu đen. Đó chính là đồng phục của nhà hàng. Nó tiến lại tôi với ánh mắt ngạc nhiên
- Hôm nay là chủ nhật, sao nhà hàng mình vắng quá vậy ? – Tôi lật tức đưa ra sự hoài nghi của mình. Hôm nay là ngày nghỉ, chẳng lẽ mọi người không ai đến nhà hàng ăn sao. Chưa kể chúng tôi cũng có những khách quen hằng đêm thường đến cơ mà.
- Hôm nay, nhà hàng mình có người bao hết rồi. Ủa hyung không biết sao ? – Aish, thằng Kangin quên báo cho tôi rồi. Tên ấy vốn là người tôi thuê để trông coi nhà hàng lúc tôi đi vắng. Nó dám không báo cho tôi. Để lát nữa tôi sẽ giáo huấn nó cái tật dám tự quyết mọi chuyện.
- Ừa, hyung nhớ rồi, chú mày làm việc đi – Tôi không thể để mất mặt mình được. Dù gì cũng là ông chủ nhà hàng không nên lộ rõ cho nhân viên biết mình bị qua mặt. Nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào mà quản lý tụi nó.
Eunhyuk lui đi làm việc theo lời tôi. Đảo mắt tìm Kangin, tôi muốn kiếm nó để trị tội. “Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới” thằng Kangin đang tiến tới gần. Tôi định bụng sẽ bước đến chửi cho nó một trận vì dám qua mặt tôi. Nhưng khựng lại một chút, tôi thấy nó cúi đầu xuống, một người nào đó nói nhỏ vào tai nó. Chắc đó là khách, tôi phải kiềm nén, dù gì khách hàng cũng là thượng đế mà. Vừa nói vị khách đó vừa hướng anh mắt vào tôi làm tôi hơi giật mình. Thằng Kangin cũng nhìn theo hướng đó. Tuy không biết họ nói gì nhưng tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến mình
Được một lúc, Kangin đi đến chỗ tôi, tôi chưa kịp nổi giận thì nó đã lên tiếng trước
- Huyng ơi, vị khách bàn ấy muốn gặp hyung – Thằng Kangin nhanh chóng bắt chuyện trong khi tôi chưa kịp suy nghĩ phải dùng từ gì để chửi nó
- Tại sao đòi gặp hyung ? – Hướng sự hoài nghi vào nó
- Vị khách này là người bao toàn bộ nhà hàng chúng ta hôm nay, anh ấy muốn gặp hyung có chuyện – Tên khách này là ai mà giàu thế. Dù không phải nhà hàng cao cấp nhưng nơi của tôi không phải tầm thường, một người ít tiền, không thể bao hết nhà hàng này được. Có lẽ hôm nay hắn ta định đãi tiệc gì chăng. Nhưng không phải, sau khi kiểm tra sổ sách tôi mới phát hiện hắn chỉ gọi thức ăn vừa đủ, không nhiều thì làm sao mời thêm người được.
- Thôi được, hyung ra – Khách hàng vốn là thượng đế, nhưng đối với một vị khách sộp thế này còn cao hơn mức thượng đế bình thương nữa, nên tôi cũng phải nể mặt ra tiếp chứ
-----------------------------------------
Tôi bước đến bàn của vị khách sộp này, anh ta dáng người cao bên trong bộ vest đen thể hiện sự lịch sự. Cà vát được chỉnh trang yên vị giữa cổ. Hắn ta có sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhưng lúc nào cũng nhếch mép khó hiểu. Tóc được vuốt keo uốn lượn trên đầu.
- Chào Jaejoong, chúng ta lại gặp – Hắn ta làm ra vẻ như đã quen biết tôi. Lục trong bộ nhớ, tôi vẫn không biết mình có quen hắn không ? Nhưng sau khi search, kết quả thu được chỉ là tờ giấy trắng
- Tôi… có quen anh à ? – Tôi chỉ tay vào bản thân mình, hỏi một cách ngô nghê. Tôi không nghĩ bản thân mình bị hội chứng Alzheimer đến nổi không nhớ mình từng tiếp xúc với ai
- Em không nhớ sao ? Hôm qua chúng ta đã gặp nhau lúc em say rượu nằm trên đường – Giờ thì tôi mới vỡ lỡ ra, hắn ta chính là kẻ đã đưa tôi về nhà. Tôi còn cho đó là tên tài xế taxi ngu ngốc khi không đòi tiền nữa.
- À… tôi quên mất – Tôi đánh tay lên trán ra chiều chê trách thói hay quên của mình – Anh là… - Tôi bỏ lửng câu nói cho hắn điền vào
- Tôi giới thiệu lại nhé. Tôi là Jiro, chào em – Một cách lịch sự, hắn đưa tay ra. Tôi cũng lịch sự bắt lấy tay hắn
- Tôi là Kim Jaejoong
- Làm người yêu tôi nhé ! – Câu nói của hắn làm tôi mở to mắt ra ngạc nhiên. Mới gặp nhau hôm qua mà hôm này đã đòi tôi làm người yêu thì thật khó ngờ. Hắn ta quá tự tin hay ngạo mạng đây
- Anh nghĩ sao mà nói thế - Khuôn mặt tôi lộ vẻ sự thách thức. Dù gì tôi cũng khá quen với những cảnh tương tự thế này. Hồi xưa không chỉ một người mà cả chục người theo đuổi tôi, những câu nói như thế tôi nghe hằng ngày, có lúc còn nhàm chán nữa cơ.
- Bởi vì…- hắn tiến lại gần tôi – Tôi thấy sự đau buồn trong đôi mắt em – Hắn nói nhỏ vào tai tôi – Vì thế, tôi yêu em từ giây phút đầu tiên – Hắn lại nhếch mép cười
Tôi thấy sự rùng mình chạy khắp cơ thể khi hắn phả hơi nóng vào gáy. Tôi lại nghĩ đến Yunho. Trong lòng tôi, nó đã chiếm giữ một vị trí quan trọng, khó có thể xóa mờ… nhưng tình yêu này không thể giữ, cũng như không nên có… Trước sau gì, nó cũng phải bị tiêu biến, nếu như tôi không muốn mình tiếp tục đau khổ… Tôi phải quên đi… cố ép hình ảnh ấy ra khỏi trái tim mình… Cho dù mất máu cũng phải đưa ra nếu không muốn bị chết dần chết mòn trong cái tình yêu vô vọng và nhục nhã… Tuổi tác, danh phận, địa vị, tính cách… Tất cả những thứ đó là vách ngăn bền vững… là lý do rắn chắc khiến cho con người tôi phải từ bỏ thứ tình yêu này… Tình yêu thứ nhất bị đánh cắp… Tình yêu thứ hai phải tự thiêu cháy… Tôi chọn Jiro có lẽ là do hắn thấy được sự u sầu trong tôi… Tự nhiên tôi cảm thấy có thể gởi gấm vào hắn… Người ta thường bảo “Lấy độc trị độc”, muốn quên được một người phải lấp đầy trong tim bởi một hình bóng khác… Giữa Jiro và Yunho… Lấy Jiro để lấp đầy hình bóng Yunho… Liệu có được… Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được…Tôi sẽ cố gắng quên Yunho theo cách của tôi…
- Tôi đồng ý nhưng anh phải dạy tôi cách yêu anh. Tôi muốn mau chóng yêu anh – Vâng ! tôi muốn như thế, cũng có nghĩa là tôi muốn cho qua tình yêu ấy một cách chóng vánh … Không lưu lại… không vất vưởng… thà đâm một nhát cho chết chứ không nên để nó lây lất kéo dài, chỉ làm cho mình và đối phương đau khổ ... Đôi khi quên đi cũng là một điều tốt….Tôi không trốn tránh chỉ là tôi muốn quên nó… quên đi tình yêu vô vọng … quên đi tình yêu lệch lạc… quên đi tất cả mọi thứ… Hãy cho nó trở về vị trí cũ… Tôi là một người chú gắt gỏng, hay quát nạt… Nó cũng sẽ trở về là một thằng cháu nghịch ngợm, ấu trĩ…Mọi thứ nên trở về bánh răng hàng ngày của nó… Không nên làm mọi thứ đảo lộn lên cả…
- Được, chúng ta hãy học ngay bây giờ - Đây là quyết định đúng hay sai ? Tôi không biết nhưng tôi nghĩ nó hợp lý trong giờ phút này… Có lẽ sẽ giúp tôi dễ dàng đối mặt với Yunho sau sự cố hôm qua… Mong nó sẽ mau quên đi… và tha thứ vì chuyện không nên như thế…
End Jaejoong ‘s POV
Yunho ‘s POV
Vươn cánh tay dài sang bên cạnh, sự lạnh lẽo khiến tôi lo sợ. Nhõm người dậy mùi hơi ấm quen thuộc hôm qua đã biến mất… mọi chuyện thật đến kì lạ… cảm giác khoái cảm hôm qua chú mang đến tôi vẫn còn đê mê… Chưa bao giờ nghĩ tạo vật xinh đẹp ấy đã thuộc về mình … cứ như mơ vậy…
Có lẽ chú dậy sớm đi làm, hôm qua kịch liệt như thế mà chú vẫn còn sức làm mọi việc. Bất giác có chút hối hận, hôm qua tôi làm hơi quá… nhưng ai bảo chú lỳ lợm không gọi tên tôi… Nhớ đến đó mà tôi thêm tức giận… Không hiểu sao dạo gần đây chú ảnh hưởng đến hỉ nộ ái ố của tôi như thế. Chú hết làm tôi đau lòng khi xem những lá thư ngớ ngẩn ấy… lại làm tôi nuốt cơn giận lên tận cổ khi rên rỉ tên của cha mình… Tự bao giờ chú là chất xúc tác cho mọi cảm giác của tôi thế… Cơ thể chú đưa tôi lên tận khoái cảm, thỏa mãn cả về chất và lượng…
Mặc quần áo vào, tôi bước nhanh ra ngoài. Chẳng hiểu sao tôi lại muốn đến nhà hàng thăm chú. Từ nhỏ đến giờ tôi rất ít khi nào ra đó. Chỉ trừ khi muốn ăn gì đó, đổi khẩu vị. Nhưng chủ yếu đến đó khi không có chú, tôi ghét gặp chú… Nhưng không hiểu sao tôi lại thay đổi tính nết, lại muốn đi xem chú đang làm gì… Chỉ cần như thế thôi… Thật là ngu ngốc… Cái con người đó có là gì mà khiến cho Jung Yunho càng lúc càng hâm như thế… Tôi tự cười bản thân khi tra ổ khóa vào chuẩn bị hướng về nhà hàng…
Cảnh tượng tôi nhìn thấy khi đến nhà hàng… Một cảnh tượng khiến tôi nghiến răng bực tức… Cảnh tượng khiến tay tôi nắm chặt vào nhau đến bật máu… Chú nắm tay một ai đó trong nhà hàng… Chú là đồ quá quắt… hôm qua con ân ái với tôi… hôm nay đã cùng thằng đàn ông khác nắm tay nắm chân… Tôi thật đã lầm… Chú thật sự là con người lẵng lơ và dâm đãng…
Tôi tự nhiên muốn chạy đến đấm vào mặt tên kia và lôi chú về trị tội… Nhưng, tôi lấy danh nghĩa gì chứ, một đứa cháu thì lấy quyền gì mà ngăn cấm chú mình mưu cầu hạnh phúc… Thật là lố bịch… tôi đang suy nghĩ gì chứ… tôi chẳng hiểu bản thân mình lúc này thế nào nữa… dỡ dỡ ương ương … suy nghĩ và hành động mâu thuẫn nhau… Hay do đến tuổi dậy thì con người luôn như thế chăng ?
Tôi lầm lủi bỏ đi… Tự nhiên lại thấy chướng mắt khi hình ảnh phía trước thu vào mắt mình… Như một ngọn núi lửa trong tâm, Lúc này tôi thực sự nóng… cả trong lẫn ngoài … Tôi cần làm cái gì đó để làm lạnh cái đầu đang bùng cháy… Tôi muốn lôi chú ra nhưng không biết cách nào làm…
Hay là… Tôi sẽ phá chú như ngày xưa…
End chap 8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét