Đồng Thiên Cốc

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[FanFiction] Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC - Chap 1

Title: Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC 

Author: Rua90

Disclamer: JaeHo họ không thuộc về Lee Soo Man, Au hay bất cứ ai. Họ thuộc về nhau và dành cho nhau mãi mãi. Nhưng số phận của họ trong fic này do Au quyết định *nhếch mép* có nghĩa là ta có quyền hành hạ hay cho họ hạnh phúc (cấm ganh tỵ)

Warning: Vì chúng ta ở trong nhà JaeHo Farm đã được “ tu luyện” trong thời gian dài nên Rùa nghĩ không ai ghét thể loại boylove phải không? Cho nên yaoi trong Fic này chắc không ai dị ứng nhỉ !

Rating : NC-17

Paring: Jaeho , MinHo

Summary :


Với tư cách là một vị quan cai quản Hạnh Phúc của loài người. Tôi cần phải trải nghiệm qua cái thứ cảm xúc ấy, mới có thể làm việc gương mẫu được. Ấy thế mà trời xuôi đất khiến sao ấy, cuộc đời tôi rẽ sang một ngã mới. Không biết nên vui hay buồn nữa? Haizzzzz



Chap 1



Tôi – Jung Yunho vốn là một vị thần chăn ngựa trên cõi trời này. Ấy, bạn đừng khinh thường hay cho rằng quyền chức của tôi không “to bự” như Long Vương, Na tra hay Dương Tiễn v…v…Đó là sai lầm chết người đấy, các vị thần ấy đôi khi còn cung kính tôi nữa. Khi thấy tôi,  họ lúc nào cũng cúi rạp người chào rất lễ độ. Lý do ư ? rất đơn giản, tôi khá thân Vương Mẫu Nương Nương. Trong một lần muốn đi du ngoạn, Vương Mẫu  đã nhờ tôi chọn một con phi mã cực tốt. Đương nhiên với con mắt trong nghề bao nhiêu năm, con chạy khoẻ nhất được tôi tinh mắt chọn ra và dâng cho bà. Sau đó, chúng tôi thường đàm đạo rất nhiều chuyện thế sự. Không biết từ lúc nào, tôi và bà trở thành bạn thân, nhờ đó mà tôi cũng “dựa hơi” được chút ít.



Hôm nay, Ngọc Hoàng truyền tôi lên Loan Điện không biết có chuyện gì. Tôi hí hửng lắm, chả là từ trước đến giờ cứ ru rú trong chuồng ngựa có bao giờ rời nữa bước đâu. Nghe tên Thần Ăn Changmin bảo rằng trên ấy đẹp lắm, ai cũng mặc áo hoa đủ màu sắc cho nên tôi quyết định hôm nay tôi cũng không thể để thua kém ai được, nếu không sẽ mất mặt gia tộc “Bạch Mã Ôn” của tôi.



Rữa mặt sạch sẽ (thường ngày vì luôn trong chuồng ngựa nên tôi cũng không màn đến việc chăm sóc sắc đẹp). Tôi vận một bộ quần áo màu đỏ, tóc bới cao gọn gàng. Trong gương hiện lên một nam nhân da trắng, gương mặt thanh tú, đôi mày rậm nổi bật trên nền tuyết trắng. Tuy gương mặt hơi nhỏ nhưng nó không làm giảm đi nét đẹp kiêu hãnh này. Sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi không đỏ nhưng nó có màu hồng nhẹ của cánh hoa đào tinh khôi cùng nốt ruồi duyên e ấm nơi cánh môi. Xoay qua xoay lại kiểm tra mọi thứ đã ổn thoả, tôi mới yên tâm cưỡi mây đến Loan Điện.



Trước mặt tôi là một khung cảnh uy nghiêm chưa từng có. Xung quanh có rất nhiều cây cột to, trên đấy là hình con rồng bằng vàng được chạm khắc lượn quanh thân cột, nổi bật hơn hết là hai chấm mắt màu đỏ thể hiện sự quyền uy của nó. Ở chính giữa Ngọc Hoàng oai vệ ngồi trên điện ngọc, hai bên là tiên nữ mặt đẹp như hoa đang phe phẩy chiếc quạt to lông chim công rất đẹp.



Tôi nhẹ nhàng bước vào mà trong lòng hồi hộp lắm, tim cứ đập thình thịch trong lòng ngực. Các vị thần hai bên nhìn tôi như muốn “ăn tươi nuốt sống”, tôi còn nghe rõ cả tiếng nuốt nước bọt ừng ực nữa



-         Vi thần Jung Yunho xin khấu kiến Ngọc Hoàng. Ngọc hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế – Tôi chấp tay cúi lạy thụ lễ



-         Ta miễn lễ ngươi hãy bình thân – Ngọc hoàng ôn tồn nói



-         Ta ơn Ngọc Hoàng



-         Xét thấy dòng họ Jung ba đời đều làm “Bạch Mã Ôn”, có công với thiên truyền. Riêng JungYunho có tư chất hơn người, trẫm ban cho khanh chức thần Hạnh Phúc. Khanh có đồng ý không ?



-         Dạ ? – Thoáng ngỡ ngàng trong giây lát nhưng sau một lúc tôi cũng tiếp thu được mọi việc - Thần đồng ý ạ - Vẫn chấp tay theo đúng lễ quân thần



Thực sự, cái tin này làm tôi hơi sốc một chút nhưng giờ đây tôi lại đang toét miệng cười nè. Dòng họ tôi mấy đời đi giữ ngựa vậy mà giờ đây tôi đã lên chức thần. Có phải được xem là làm rạng rỡ cho dòng họ không ? Đang lên tận mây thì thằng bạn thân Changmin làm cục hứng. Nó bảo tôi bị hâm hay sao mà cứ nhăn răng cười một mình làm tôi tức điên. Nhưng không chấp nó vì hiện giờ địa vị tôi đã khác, tôi phải ra dáng là một vị thần chứ. Thế nhưng thằng Changmin ấy lại một lần nữa làm tôi lo lắng. Nó kể về cái tiểu sử của danh xưng “Thần hạnh phúc” này. Theo lời nó kể thì ngày xửa ngày xưa cái danh xưng này có tên nguyên gốc là Bà Nguyệt làm nhiệm vụ nối dây tơ hồng cho các cặp tình nhân. Có lẽ do áp lực công việc quá lớn nên làm chưa đến mấy trăm năm bà đã cáo lão hồi hương vì bị stress quá nặng. Người thay thế bà là Ông Tơ, cũng với trách nhiệm cũ nhưng ông tơ làm tốt hơn bà rất nhiều. Nhưng trong một lần say rượu ông viết nhầm lên sổ nhân duyên cái gì đó mà khiến cho Dương Tiễn và Hằng Nga yêu nhau dẫn đến họ bị chia cắt. Trước khi bị trừng phạt Dương Tiễn đã đấm vào hai mắt ông cho đỡ tức. Không còn mặt mũi nào nữa, ông bèn nối gói  theo Bà Nguyệt. Thế đấy, bây giờ là đến tôi, không biết trụ vững được bao lâu. Nghe đến đây mà tôi sợ hãi, da gà nổi lên khắp nơi. Có khi nào tôi cũng theo gót họ, nếu thế thì thà làm chăn ngựa còn sướng hơn.



Sau một hồi định thần, tôi dặn lòng không thể khuất phục trước bất cứ điều gì. Tôi quyết tâm trở thành vị thần gương mẫu mang lại hạnh phúc cho thế gian. Tôi bắt tay vào công việc se quyên từ hôm nay…



Mọi việc không dễ như tôi tưởng khi cái mớ hỗn độn mà Ông Tơ để lại. Tại sao ông ấy có thể viết : Thầy Giáo lại yêu học sinh, đao phủ yêu tử tù, em chồng yêu chị dâu, Tiểu thư yêu ăn mày… Tôi thầm nghĩ chắc trong não ông ta có vấn đề rồi mới nghĩ ra mấy chuyện tình yêu mà không có kết thúc như vậy, làm sao mà hạnh phúc đây. Thế là tôi gạch hết và sửa lại: Thầy giáo yêu cô giáo, đao phủ yêu bà bán thịt, em chồng yêu người hàng xóm, tiểu thư yêu công tử... Mỉm cười với tác phẩm của mình tôi đinh ninh rằng chắc thế gian sẽ biết ơn tôi đây vì tôi đã mang đến hạnh phúc đích thực cho họ. Nhưng rồi tự nhiên tôi hắc xì và ngứa tai liên tục, chắc có người gọi tôi đây.



Đúng là có người gọi  nhưng mà họ gọi tên tôi để chữi. Học sinh thì nhảy lầu tự tử vì thầy giáo phản bội, Tử tù thì bỏ trốn chờ ngày trả thù đao phủ, chị dâu thì trầm mình xuống sông hổ thẹn với chồng vì đã lỡ yêu em chồng, ăn mày thì trước khi chết lập một lời thề sẽ theo phá nát gia can của người mình yêu…Trần gian rối loạn cả lên, tiếng khóc vang khắp không gian. Tôi hoảng hốt không biết làm thế nào, người thế gian thật khó hiểu sao lại hạnh phúc khi đặt tình yêu vào những trái ngang như thế chứ.



Đang vò đầu bứt tai không có cách giải quyết thì tên Thần Ăn ló cái “mặt mốc” vào trêu  khiến tôi tức điên lên. Nhưng nó đã gợi ý cho tôi một điều thú vị là “muốn mở nút phải tìm người thắt nút”, sau một hồi lòng vòng nó có một kết luận cuối cùng là tôi phải xuống trần gian để trải nghiệm và khám phá hạnh phúc là gì ? Giời ơi từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi đâu biết trần gian tròn méo thế nào đâu. Thế là tôi dụ dỗ nó xuống cùng, chẳng phải nó từng xuống đấy mấy lần sao, có nó đi cùng tôi cũng đỡ lo. Nó đồng ý, tôi mừng quýnh luôn.



--------------------------------------------------



 Không biết nó khám phá kiểu gì mà giờ này hai chúng tôi như hai thằng trộm, cứ khom người luồn lách tránh né những tên mặc áo giáp, đội mũ sắc, tay cầm giáo đang đi tuần tra. Tôi cũng không hỏi, cứ cắm đầu cắm cổ bám theo nó.



Chúng tôi đanh định tiếp tục đi nhưng bị kéo lại bởi một âm thanh lạ phát ra từ một căn phòng ở cuối dãy



-         Ư…Ưhmmm… Chunnie… Ahhhh…



-         phm… Ohhh… Jun…Junsu… pheww… Em…Chật…quá…Ohh



-         Ahhh…Ahhhhhhh…..mmmm



Âm thanh rên rỉ vang lên không ngừng, nhìn qua Changmin, tôi thấy nó cứ dán mắt vào cái lỗ nhỏ được khoét trước cửa, nước dãi chảy ra không ngớt, rơi từng giọt xuống sàn. Cái mặt nó lúc này nếu phải dùng một từ để diễn tả đó là “phê”, y như khi nó thấy đồ ăn ngon vậy. Một cách tò mò, Tôi cũng bắt chước nó, khoét một lỗ rồi ngó vào. Và…



Woa ! Tôi thấy hai thân thể không mảnh vải che đang quấn lấy nhau, tên năm trên thì cứ đưa đẩy, luôn miệng riêng tên ai đó, chắc là người nằm dưới. Hắn ta làm gì thấy nhỉ, đừng bảo là đang lấy thịt đè người nha. Tôi tuy không anh hùng nhưng bình sinh thấy chuyện bất bình luôn ra tay tương trợ cho dù… nhiều lúc bị chữi vì hố nữa.



 Nhớ ngày ấy thấy thằng bé Na tra vừa chạy vừa khóc, rất tội nghiệp. Vừa định chạy đến hỏi nó ra lẽ, với cái mác là huynh, tôi phải ra tay chở che cho thằng bé chứ. Khi tôi định tiến lại thì thấy một ông to lớn đuổi theo nó, tay cầm một cái tháp nho nhỏ. Miệng không ngớt chữi rủa rượt đánh. Chẳng phải đây là hành vi ức hiếp trẻ con sao ? Máu nóng dồn lên. Na tra à ! Yên tâm đã có huynh ở đây. Trong chớp mắt tôi đã nhào ra, dùng quyền phép của mình tả xung hữu đột với cái tên mất hết tính người ấy. Nhưng vì cốt cách chỉ là quan giữ ngựa nên chẳng thể địch nổi. Tay tôi bị bẻ ngoặc ra sau, đau chết đi được. Bây giờ Na tra mới lên tiếng



-         Cha thả Yunho huynh ra đi cha – Cha ! Tên ấy là cha của Na Tra. Vậy màn rượt đuổi này chẳng phải là chuyện nhà của người ta. Không phải là hành hung trẻ em. Aish, hố nặng quá rồi



-         Đại ca ! Tha cho em – Dùng đôi mắt cún con mong hắn động lòng. Đôi lông mày hắn giản nỡ ra. Bắt đầu nới lỏng tay. Thế là tôi thoát



Sau đấy khi hạch hỏi một hồi, còn tôi thì khai tất cả sự hiểu lầm của mình. Hắn cười phá lên một cái khiến tôi rùng mình. Rồi hết sức “nhẹ nhàng” đánh lên vai tôi khiến tôi muốn té nhào ra trước. He…He… lại khen tôi có nghĩa khí nữa, thật là mát lòng. Hôm ấy hắn quyết định tha cho Na Tra vì tội trốn công vụ đi chơi làm nó mừng quýnh ôm chầm lấy tôi. Từ hôm đó tôi khá thân với cha con họ. Quen với người có chức có quyền thật đã mà… Bây giờ nghĩ lại, có phải chính tôi đã mang lai hạnh phúc cho gia đình họ không nhỉ ? Ngọc Hoàng ơi ! Người quả là có con mắt tinh tường, giao đúng người đúng việc. Tôi đúng là có tố chất của một bị thần Hạnh Phúc mà



Trở lại việc hiện tại, chuyện bất công đang nhan nhãn trước mắt, với tư cách là một vị thần Hạnh Phúc thì không thể khoanh tay đứng nhìn được. Tôi tập trung hết tinh thần định bụng sẽ biến tên ấy thành con chuột cho đáng kiếp. Nhưng lại không được, dễ hiểu thôi. Phép thuật tôi chưa cao như mọi người ở tiên giới nên không chịu được sự thay đổi khí hậu. Khi xuống trần, võ công cũng mất hết. Chán nản một lúc thôi, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi phải ra tay thôi. Không thì người nằm dưới chết mất. Nhìn kìa, mồ hôi ra đầm đìa, hơi thở hổn hễn, mắt lim dìm, nhất định là sắp chết rồi (theo suy diễn của Oppa)



·        Rầm*


Tôi nhanh chân đạp tung cửa, không khí im lặng vài giây. Changmin nhìn tôi há hốc mồm. Sao thế ? mày chưa bao giờ thấy huynh mày oai phong lẫm liệt như thế sao ? Sao thế ? Cái người nằm dưới sao không nhân lúc hỗn loạn mà chạy mau ? Bộ muốn chết à !



Bộ não còn chưa giải quyết hết từng ấy câu hỏi. Thì tên nằm trên lấy chăn che thân thể cả hai. Làm gì vậy ? Cứ như tôi là tên dê xồm biến thái khoái nhìn người của họ vậy.



-         Bây đâu ! Mau bắt thích khách ! – Tên nằm trên sau cơn bình tĩnh đã la lên oái oái.



Changmin kế bên tôi đã nhanh chân bỏ chạy. Tôi không biết gì cũng chạy theo. Bọn người phía sau đuổi theo bọn tôi ngày một đông. Lúc này tôi mới thấy sự quan trọng của thuật đàng vân. Nhớ nó quá mà không dùng được. Hix Hix… Trời tối nữa. Tôi bị lạc Changmin rồi. Nó bỏ tôi rồi hix… hix…Bọn phía sau đuổi chạy ngày càng gần. Tôi phải kiếm đường trốn thôi. Rẽ sang một ngõ hẹp, tôi thấy một cái hộp hình chữ nhật (kiệu đấy). Thôi bí quá, nhào đại vào đó.



Tôi thấy một ánh mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Mặc kệ, không thèm nghĩ gì cả. Quăng luôn cả hình tượng dịu dàng. Tôi phán một câu



-         Nhìn cái gì ? Cho mượn chỗ trốn cái coi – Nói rồi nhận thấy ánh mắt ngớ ngẫn của tên phía trước. Tôi thầm nghĩ “Tên này có bị hâm không nhỉ ? “


End chap 1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét