Đồng Thiên Cốc

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[FanFiction] Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC - Chap 2

Chap 2



Nghe tiếng bước chân sột soạt, tôi biết chắc chắn là bọn binh lính ấy tiến đến rồi. Làm sao bây giờ… hoảng loạn quá… Bọn nó mà bắt được tôi… Có phải đem tôi chém đầu như ở tiên giới không ? Hay một chưởng bay xuống trần gian như Phong thần ngày ấy ? Ủa tôi đang ờ trần gian mà… đương nhiên cách hành hạ phải khác biệt chứ… Cũng có thể là tôi sẽ bị bọn chúng đè đến ngộp thở như tên ban nãy. Nghĩ đến có điều lạ nha, tên ấy nhìn qua nhìn lại đâu có đến nổi hộ pháp lắm đâu. Sao cái người nằm dưới lại như sắp chết ấy nhỉ. Phải chăng hắn có giữ “vũ khí bí mật”…




Thôi khoan suy nghĩ nhiều, phải kiếm cách chuồn cho lẹ, tôi không muốn bị chặt đầu hay bị đè đâu. Con đường chết không thể là tương lai của tôi. Nhìn quanh quất chẳng kiếm được chỗ nào có thể trốn được trong cái hộp này cùng với một tên hâm cứ nhìn trân trân. À thấy rồi ! Một cách nhanh gọn tôi giấu đầu mình vào trong vạt quần hắn. Thấy tôi thông minh không ? Trong cái khó ló cái khôn. Vải màu vàng trên người hắn có thể che cho tôi mà… Nhưng mà, chỉ chui được cái đầu vào còn cái mông thì cứ vểnh lên ra ngoài. Thôi mặc kệ vậy, trốn được chỗ nào cũng là trốn (em Ho quá ngây thơ, tại sao lại đút đầu vào “rọ” thế). Tôi cảm thấy tiếng bước chân càng lúc càng to… bỗng nhiên một vật ấm nóng đặt lên cái mông ló ra ngoài của tôi. Hix hà ! Đừng nói bọn chúng phát hiện hiện và đang lôi tôi ra nha. Không muốn đâu, nghĩ thế tôi càng rút sâu vào giữa hai chân hắn. Nhiệt độ càng nóng, tôi càng ngộp thở…



-         Có chuyện gì vậy ? – Thanh âm của tên hâm cất lên làm tôi giật mình. Không ngờ rút vào hắn lại có thể nghe từng đợt tiếng rung của âm thanh truyền đến.



-         Bẩm hoàng thượng ! Phủ tể tướng có thích khách nên chúng vi thần phải truy bắt hắn. Không biết tên thích khách ấy có làm kinh động đến ngài không ạ ? – Giọng nói cung kính của tên ngự lâm quân đuổi theo lúc nãy càng rõ mồn một phía trước bức rèm làm tôi lo sợ run rẩy. Đừng hỏi vì sao tôi nhận ra giọng hắn, bởi vì lúc nãy đuổi theo tôi, tên ấy luôn mồm kêu thích khách này nọ, làm sao mà nhầm lẫn cho được. Nhưng…thích khách là cái quái gì chứ ? Thích là yêu thích, khách là người đến thăm nhà mình. Chẳng phải thích khách là người khách mình yêu thích sao ? Nếu tôi là thích khách của hắn thì hắn phải mời trà nước chứ. Haizz, người thế gian thật không hiểu lễ giáo gì cả. Mai một chắc tôi phải mở lớp dạy cách giao tiếp mới được.



·        Xoạt…Ầm… * Aish. Không xong rồi lúc nãy do quỳ gối chổng mông lên nên tê chân quá. Không ngờ cái hộp này trơn như thế làm mình trượt đầu gối xụi lơ luôn … hix hix … trầy đầu gối rồi… Mong cho tên kia không nghi ngờ



-         Hoàng Thượng ! Có chuyện gì vậy – giọng nói hốt hoảng vọng ra ở phía trước.



-         Đừng vào ! Trẫm đang thay đồ. Con tiểu miêu này ! Mi quậy phá quá nghen ! – Tên hoàng thượng này nói được rồi còn vỗ mông mình nữa. Nể tình ngươi giúp ta trốn nên ta tha cho đấy, liệu hồn ! Sao bỗng nhiên thấy nóng thế này, mình bị bệnh chăng… Sờ mặt thử xem, quái lạ mặt mình vẫn bình thường mà… Hơi nóng phát ra từ đâu nhỉ… À phát hiện ra rồi… Giữa hai chân hắn có vật nóng nè… Hắn bị bệnh hay sao mà nóng thế này… Tại sao cái vật cứng ngắt ấy lại chỉa thẳng vào mặt mình khó chịu chết đi được.



-         Các ngươi lui đi cho trẫm nghĩ ngơi – Với chất giọng đanh thép hắn ta dễ dàng ra lệnh cho đám cận vệ. Tôi đang suy nghĩ, cái tên họ Hoàng tên Thượng này chắc là có quyền lực lắm đây. Mà thôi không cần nghĩ nhiều nữa. Mấy tên kia đã đi rồi, mình phải chuồn đi kiếm Changmin thôi



Nghĩ là làm, ra khỏi cái nơi âm tu, tù túng và có ám khí thế này, tôi thẳng chân chuồng lẹ. Nhưng chưa bước chân ra khỏi cái hộp chữ nhật này đã bị bàn tay to lớn của tên Hoàng Thượng kéo lại. Mất đà tôi ngã vào lòng hắn, đầu đập vào ngực muốn u luôn. Haizz, không biết người hắn làm bằng gì mà cứng như thép thế làm cho bổn thần tiên đây đầu nở hoa luôn.



-         A ! Ngươi bỏ ta ra – Tôi giãy giụa không ngừng. Tên Hoàng Thượng này hình như bị điếc hay sao ấy, càng nhúc nhít lại càng ôm chặt (Bị điếc sao nãy giờ đối đáp được, bó tay anh luôn -,-). Tên này không những ngực bằng sắt mà tay cũng bằng sắt nữa, đau chết đi được.



-         Bỏ ta ra ! Ta phải đi tìm Changmin ! Ta phải đi tìm hiểu hạnh phúc là gì – Tôi càng vùng vẫy hắn lại càng xiết chặt. Đẩy đến nỗi tay muốn đỏ lên, đầu gối chắc cũng chảy máu rồi đau nhức quá



-         Changmin là tên nào ? – Hắn buông lỏng tay ra, mắt trừng trừng vào mặt tôi. Cái bá khí trong đôi mắt đó làm tôi sợ hãi, tôi xoay đầu sang hướng khác lẩn tránh nó, nhưng hắn lại kéo cằm tôi quay về chỗ cũ. Bắt tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy to tròn ấy.



-         Changmin là bằng hữu của ta – Đôi mắt hắn càng nhíu lại, miệng thì gầm gừ như con sư tử ra oai. Lúc này tôi có cảm giác mình như một con thỏ đang mắc bẫy, càng giãy càng đau, thôi thì cứ cắn răng chịu đựng chờ ngày lên thớt vậy



-         Ngươi gây ra thế này mà muốn chuồn à ! – Hắn ta chỉ vào giữa hai chân mình làm tôi đỏ mặt. Hay là hắn phát hiện mình cắn lên “vũ khí” của hắn. Cũng đâu phải lỗi tại mình đâu, ai bảo nó cứ chĩa thẳng vào mặt mình mà tấn công. Mình chỉ là tự vệ thôi mà, với lại mình nhân từ lắm, đâu có cắn mạnh đâu. Chỉ là “cảnh cáo” “nó” thôi mà…



-         Thế thì ta giúp ngươi là được mà – Tôi nói sai gì chăng, tại sao hắn không còn ánh mắt khó coi lúc nãy. Hắn cười nữa kìa, nhưng sao mình thấy nụ cười này có phần kì kì. Mình bắt đầu nổi da gà rồi



-         Vậy ngươi giúp ta đi – Hắn bỏ tôi ra, buông lỏng tay chân, mắt nhắm lại. Chắc là muốn mình cứu thương cho hắn đây. Chắc ở dưới đau lắm, thật tội nghiệp ! Tôi luôn có tấm lòng nhân từ cứu rỗi chúng sinh mà. Ngươi yên tâm ta không làm người đau đâu. À, từ giờ cho Jung Yunho tôi đây xưng là ta cho phải phép nhé. Người ta bảo “nhập gia tùy tục” mà, người thế gian xưng ta và ngươi nên tôi chỉ bắt chước theo thôi



-         Ngươi cho ta mượn hộp dược liệu đi – Hắn lại tròn mắt nhìn ta. Hắn bị bệnh về mắt hay sao mà khoái trợn mắt thế. Cho dù mắt ta không to nhưng ta không ngán đâu nhé. Ta trợn lại cho ngươi coi nè. Bổn thần không sợ ngươi đâu.



Tự nhiên hắn không trợn mắt nữa mà ôn nhu cười đầy ẩn ý. Sao người ta cười rất có duyên còn hắn cười ta luôn có dự cảm không lành nhỉ



-         Ngươi muốn “làm” kèm dụng cụ à ! Rất tốt trẫm thích thế ! – Nhếch mép cười, hắn ho lớn cho đám nô tỳ ở bên ngoài – Các ngươi mau đem hộp dược liệu vào cho trẫm – Vài phút sau bọn nô tỳ đã có mặt bên ngoài cái hộp chữ nhật to lớn này.



Khi các nàng vén màn lên, nhìn thấy ta thì hốt hoảng. Gì thế này, ta đâu phải ma đâu. Ánh mắt cách nàng đang chiếu thẳng vào bàn tay ta đang đặt ở vật giữa chân hắn bên ngoài lớp vải. Có gì đâu mà phải ngạc nhiên nhỉ ? Ta sắp trị thương cho “nó” nên phải xem xét tình hình của “nó” chứ ? Theo ta thì nó vừa bị thương do ta cắn (theo ẻm nghĩ là do bị thương nên hắn mới nhờ giúp) và còn bị béo phì nữa, ta chuẩn bệnh không sai đâu. Chắc chắn là bị béo phì, chứ sao mà lớn như thế. Lúc nãy ta đã lấy tay ước lượng rồi, của ta nhỏ hơn của hắn mà. Với ta là người bình thường không suy dinh dưỡng mọi sự đều ổn, vậy nên suy ra “cái của hắn” bị  béo phì (OMG, chuẩn bệnh rất “tài tình”)



Mà theo như y học thượng thừa của ta, phải chữa bị cắn trước sau đó mới chữa bệnh béo phì.



-         Để xuống đó rồi ra ngoài – Theo lời ra lệnh của hắn, tỳ nữ đặt hộp gỗ xuống với đôi má ửng đỏ. Quái lạ, người thế gian biết thuật biến sắc huh ?!



-         Ngươi cởi quần ra – Ta bắt đầu mang điều tốt cho thiên hạ đây. Trước tiên là cái tên hâm nhưng có ân cứu mạng.



-         Tiểu tử ! Ngươi thật dâm đãng hahaha ! – Tên này điên thật, dâm với chả đãng là cái quái gì. Ta đang giúp ngươi chữa bệnh mà.



 Hắn cười lớn rồi cũng cởi ra cho ta chuẩn bệnh. Cầm “cái đó” trên tay, mà muốn bỏng, nóng đến thế cơ à. Vậy là thêm bệnh sốt nữa, ngươi thật là tội nghiệp. Tay ta bóp nắn nó xem xét để tìm vết cắn, hắn rên nhẹ một hồi làm ta nóng mặt. Haizz, hay là ta bị lây bệnh cảm của “nó”rồi. Mới cầm có xíu thôi mà, lây bệnh nhanh vậy nhỉ ?!



Ta dán mắt vào cái của hắn thật gần, sao lại không có vết cắn nào nhỉ. Nhưng nếu không bị đau sao hắn lại rên to như thế. Cứ như sắp chết không bằng. Khoan… sắp chết. Sao giống cái người bị đè ban nãy thế. Vậy là hắn sắp chết….aish, phải cứu hắn thôi



Ta lúc mở hộp dược, trời ơi sao nhiều lọ thế, biết lấy cái nào giờ. Thôi kệ, thuốc nào cũng như nhau, ta vớ đại cái lọ trên cùng có mày xanh biển (ối giờ, thần y cái thế mà bảo thuốc nào cũng như nhau, Hoa Đà mà sống dậy chắc cũng té xuống chết tiếp quá)



-         Này, ngươi làm nhanh lên trẫm chịu hết nổi rồi ! – Đừng hối mà hoàng thượng, ta đang cuống cuồng đây. Ta biết ngươi sắp chết nhưng cũng đâu nhất thiết phải gấp rút như xếp hàng đi đầu thai thế



Đổ chất nước trong cái lọ ấy ra, ta trét trét lên “cái của hắn” , dù không biết hắn bị ta cắn ở đâu nhưng “thà trét lầm hơn bỏ sót” (câu này quen mà lạ nhỉ)



-         Người trét cái gì thế ?



-         Ta trét thuốc chứ gì, người đui à – Nữa, lại trừng mắt, ngươi cứ làm thế mắt sẽ lộ ra đấy, lúc đó ta phải tốn công làm người tốt cứu chữa cho ngươi. (Ai dám giao cho oppa chữa)



-         Ngươi … - trán hắn nổi gân xanh. Ta có làm gì đâu, ta giúp ngươi chữa bệnh để đền ơn, làm gì mà trưng bộ mặt đó với ta chứ



-         Thế ngươi có muốn giúp trẫm trị bệnh cho “nó” không ? – Hắn cười gian, chỉ chỉ vào “cái béo phì” bên dưới



Ta gật đầu, đã giúp thì giúp cho trót, ngươi yên tâm ta sẽ chữa cho ngươi hết bệnh. Ta nhủ thầm trong lòng, đầu hiện ra viễn cảnh hắn sẽ quỳ dưới chân ta và ca ngợi vị thần hạnh phúc này. Hắn nói rằng “Đa tạ ngài đã giúp đỡ tại hạ, ân đức này không biết lấy gì để đền đáp. Ngài quả là xứng danh là thần Hạnh Phúc mà”.




Nghĩ đến thế ta cười thầm trong đầu, Jung Yunho ta sẽ nổi danh thiên cổ. Người đời sẽ lập miếu thờ thần Hạnh Phúc, ta sẽ sánh ngang với những vị thần chức cao vọng trọng ở tiên giới. Nghĩ đến đó mà sướng rơn…



Ai, sao nhột thế này. Má ơi, hắn làm gì thế sao lột đồ con.



-         Này này ! Ngươi làm gì thế ? – Ta níu lại nút áo thứ 4 trong khi 3 nút trên hắn đã tháo ra rồi. Hèn chi nãy giờ tự sướng ta cảm thấy mát mát, thì ra tên này đang giở trò .



-         Chẳng phải ngươi bảo giúp trẫm sao. Trẫm chịu hết nổi rồi – Chịu hết nổi. Cái gì mà chịu hết nổi chứ. Ta giúp hắn thì liên quan gì đến việc ta thoát y.



End chap 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét