Đồng Thiên Cốc

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[FanFiction] Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC - Chap 3

Chap 3



Cái gì mà chịu hết nổi, người chịu hết nổi phải là ta mới đúng chứ. Chẳng phải hắn cứ áp người vào ta, ta nóng gần chết, thế mà lại bảo chịu không nổi. Đúng là kẻ ba hoa, nói bậy, vừa đánh trông vừa la làng. Ta có lòng tốt giúp mi đã tận lực rồi, ta còn phải đi tìm Changmin nữa. Không có nó làm sao ta tiếp tục đi khám phá, rồi còn việc “thăng thiên” nữa




-         Nói tóm lại, ta phải làm thế nào ngươi mới hết bệnh ? – Thôi thì giúp người đành giúp cho trót. Vì hình tượng “vị thần hạnh phúc” ngày sau, ta đành phải chịu ủy khuất một chút thôi


Sao ta có cảm giác ớn lạnh thế này, trong cái nụ cười của hắn, ta nghe mùi… không biết là mùi gì… nhưng cảm giác không tốt.



-         Cởi đồ ra đi – Hắn vừa nói vừa động tay. Chắc hắn thấy ta đổ mồ hôi nên bảo ta cởi đồ để hạ nhiệt. Người tốt như thế vậy mà ta còn nghĩ oan chứ, ta đúng là “lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử” mà



-         Ừhm, cảm ơn ngươi đã lo lắng. Ta để ta tự làm được rồi – Ta nhanh chóng cởi áo ra. Trong cái hộp này nóng thật, vừa mới cởi ra xong, quần áo có thêm một công dụng nữa. Nó biến thành cây quạt. Một tay ta hất những cọng tóc bám víu vào khuôn mặt ra phía sau. Một tay ta cầm chiếc áo vừa cởi hươ hươ trước mặt để rước một chút gió



Cảm giác mát mẻ lên được một chút. Ta quay sang nhìn hắn, ánh mắt hắn như lóe lên tia tinh quang. Hắn nhìn ta không chớp mắt, không ! nói chính xác là nhìn vào khuôn ngực ta làm cho tim ta như trống, cứ đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Mặt ta lúc này phủ kín một lớp hồng không biết từ đâu bay tới. Lấy hai tay che ngực, ta quát hắn :



-         Này ! Nhìn cái gì, chẳng lẽ ngươi… không giống ta hay sao – Tên này là đàn ông, chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy ngực đàn ông. Bất quá ngực ta đẹp một chút nhưng không có nghĩa là cho một tên đàn ông như thế ngắm được. Sau này ta sẽ kiếm một tiên nữ để kết duyên, làm sao phí thời gian với một tên có nguy cơ tiềm ẩn thế này


Hắn quay sang nơi khác, không nhìn ta nữa. Không hiểu sao trong lòng nẫy sinh một sự hụt hẫn lạ lẫm. Tay hắn di chuyển vào nơi cổ mình, tự giải khai hết quần áo mình. Thắt lưng cũng được hắn cởi ra. Từng lớp từng lớp một cho đến lớp vải cuối cùng. Hắn từ từ mở ra… một khuôn ngực trắng muốt nổi bật trên hai bên xương sườn chắc nịch khiến ta ghen tỵ. Phải công nhận đó là cơ thể mà ta hằng ao ước. Nhất là cơ tam đầu đó, nó thật săn chắc, tuy chưa sờ vào nhưng ta có cảm nghĩ nó còn cứng hơn sắt thép. Nhìn lại của mình mà không khỏi xấu hổ. Cứ như đám mỡ, nhéo vào là đàn hồi, thật là khó chịu. Ta nhất định phải tránh xa hắn khi gặp nữ nhân, nếu không bản thân mình sẽ thua thiệt mất. Lúc này ta mới chú ý, hắn đẹp hơn cả nữ nhân nữa, da trắng nè, mội đỏ nè, mắt phượng nữa. Nếu hắn mà cải trang thì nữ nhân chắc sẽ khuynh nước khuynh thành lắm. Ách, nãy giờ ta đang làm gì thế. Tự nhiên lại đi khen ngợi hắn hạ thấp bản thân, cho dù điều đó là sự thật nhưng cũng không nên nghĩ đến việc đó chứ



-         Ngươi đang nghĩ trẫm rất đẹp có phải không ? – Câu nói của hắn kéo ta ra khỏi mớ hỗn đến về vẽ đẹp của hắn. Hắn có phép đọc suy nghĩ của người khác hay sao mà có thể biết tâm ta đang nghĩ gì thế này.



Lúc này đối diện với ta là thân hình xích lõa của hắn. Trên người hắn không một mảnh vãi che thân, ngay cả cái thứ mà lúc nãy ta thoa thuốc cũng đang “phát bệnh”. “Nó” thằng đứng như sẵn sàng nghênh chiến kẻ thù. Còn ta thì mặc một cái quần… Ách, không một cái tiết khố. Hắn đã cởi lúc nào nhỉ… Trong lúc ta đang miên man suy nghĩ thì… Cảm giác mát lạnh nơi hai chân, ta chọp lấy cánh tay hắn đang chuẩn bị “xử lý” mảnh vãi duy nhất còn sót lại



-         Này ! Ngươi sao thế ? Bệnh lại tái phát à – Thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, ta quan tâm hỏi. Cũng quên mất phải hỏi thêm một câu “Sao ngươi lại cởi quần ta? “



-         Đúng ! Trẫm đang phát bệnh, ngươi phải  giúp trẫm nga – Đôi mắt pha lê nhìn chầm chầm vào ta. Cảm nhận trong đấy một thứ gọi là tình cảm. Ánh mắt tràn đầy sự cuốn hút như xoáy sâu vào nội tâm ta. Nó như thôi miên bản thân ta. Chưa bao giờ bắt gặp được đôi mắt nào đẹp như thế, đầy cuốn hút và mị hoặc. Đôi môi hắn run run, một dòng cảm xúc không thể diễn tả được lan tràn khắp da thịt. Bàn tay ta đang nắm lấy đôi tay thon mịn của hắn bất giác run lên rồi từ từ thả lỏng. Bổng trong lòng ta dấy lên một cảm xúc khó tả. Một câu nói vang lên trong lòng “Hắn là người ta có thể tin tưởng”



Ta không nói gì chỉ gật đầu, ta có cảm giác con người này không bao giờ tổn thương ta. Tuy không lý giải được vì sao lại có suy nghĩ này nhưng ta vẫn tin vào nó.



Hắn nhẹ nhàng ôm ta đi, đưa ta đến một gian phòng to lớn. Trên đường đi gian phòng này ta nghe tiếng của một vài người đó. Nhưng ta không để tâm. Ta cứ nhìn sâu vào đôi mắt cuốn hút ấy như ngắm những ánh sao đêm. Hắn cũng nhìn ta như thế. Tay ta bất giác níu lấy cổ hắn, đầu dựa vào khuôn ngực săn chắc mà ta từng khen. Ta nghe tiếng tim hắn đập từng hồi, nghe rất êm tai. Ta chợt nhớ đến cha mẹ ta. Hai người thân yêu của ta đã không còn trên đời nữa. Ai cũng nghĩ thần tiên sẽ không chết, điều đó không hoàn toàn đúng. Chỉ có những vị thần lớn mới có thể trường thọ. Gia đình ta vốn chỉ là quan giữ ngựa nên không có vinh dự được tham gia hội bàn đào của Vương Mẫu Nương năm trăm năm mới tổ chức một lần. Thế nên những thần tiên bé nhỏ như chúng ta sẽ chết nếu hết tuổi thọ và cha mẹ ta không nằm ngoài quy luật đó. Ta dụi đầu vào trong lòng hắn, cảm giác thật ấm áp như ngày nào nằm trong vòng tay cha mẹ.



Giọt nước mắt bất giác lăn đều trên má. Thật hạnh phúc và ấm áp, nếu như mãi mãi nằm trong lòng người này thì tốt biết mấy.



Đặt ta xuống một chiếc giường lớn, khuôn mặt ta được tay hắn nâng lên. Giọt nước mắt của ta rơi ước tay hắn. Thế nhưng hắn không cảm thấy dơ mà dùng ngón tay cái vuốt ve má ta lau đi giọt nước đang lăn.


-         Sao lại khóc ? – Thật ôn nhu, hắn ôm ta vào lòng. Động tác này làm ta càng khóc ta hơn. Ta nhớ lại vòng tay mẹ ngày xưa, sự quan tâm của cha.



-         Ta… Ta… nhớ cha mẹ - Nói đoạn ta oà lớn lên. Hắn mỉm cười thật nhẽ nhàng, nụ cười như gió mùa thu khiến ta quên mình phải tiếp tục khóc



-         Sau này, trẫm sẽ là cha, mẹ, là mọi thứ của ngươi. Hãy nhớ kỹ tên Trẫm nhé KIM JAEJOONG – Siết ta thật chặt vào lòng, hắn gầm từng chữ tên bản thân. Đây là một trong hai cái tên ám ánh cả cuộc đời ta sau này.



-         Kim… Jaejoong… - Ta đọc lại cái tên ấy như một dạng học bài.



Vừa dứt lời, một vật thật mềm mại đặt vào môi. Hắn đang hôn ta… lúc trước đã nghe cái tiên nữ tỷ tỷ nói về việc này “khi nôi hai người chạm vào nhau đó chính là hôn”



-         Ưhm…Ta…ưm… - Lời nói của ta bị hắn nuốt vào miệng. Vẫn ngấu nghiến đôi môi ta, cái lưỡi giảo hoạt của hắn luồn vào trong, liếm mút hết khoang miệng ta không bỏ sót nơi nào. Đến cả răng ra cũng bị lưỡi hắn ma sát. Đầu lưỡi hắn chạm vào lưỡi ta, ép nó phải cùng chơi đùa với hắn. Vẫn chà xát nó như thế. Đôi môi ta bị hắn hôn đến sưng đỏ. Cảm giác thật lạ lẫm, ta bắt đầu khó thở. Đôi mắt ta vẫn không hề nhắm lại. Ta thấy được khuôn mặt tuấn mĩ của hắn đang hiện rất to trong tầm mắt ta



Đến khi ta gần như ngạt thở hắn mới buông tha. Ta thở hổn hển cướp lấy những đợt không khí quý hiếm.



-         Á… - Chợt hắn cắn vào cổ ta trong khi đang rướn người lên lấy hơi. Ta định lên tiếng trách mắng nhưng lai bị hắn hôn một lần nữa. Lần này chỉ hôn phớt chứ nếu hôn như lúc nãy có lẽ ta sẽ chết vì thiếu dưỡng khí mất



-         Có ai nói với ngươi, khi hôn phải nhắm mắt không, tiểu bảo bối ? – Hắn gọi ta là “tiểu bảo bối”. Từ này chẳng phải dùng cho vật cưng thôi sao ? Ta thường nghe Hăng Nga gọi Thỏ Ngọc của nàng là bảo bối. Chẳng lẽ, hắn xem ta như thú cưng của hắn thôi sao ? Một cảm giác khó chịu lan tràn



-         Ta có tên đàng hoàng, không phải là “tiểu bảo bối” “tiểu bối bối” gì của ngươi cả - Ta phẩn hộ hét vào mặt hắn, khuôn mặt đỏ bừng. Ta dù gì cũng là thần, thần đó. Chứ không phải là lũ súc sinh mà hắn nuôi



-         Ừhm, thế tiểu bảo bối tên gì ? – Đã nói là ta không phải bảo bối bảo biết gì rồi mà. Ta bỉu môi tức giận với hắn, nhưng hắn không tức giận mà ngược lại còn hì hì cười với ta. Không những thế tay còn nựng má ta. Cứ làm như ta là chó cưng của hắn



-         Ta là Jung Yunho. Ta là THẦN TIÊN – Ta nhấn mạnh chữ thần tiên vì ta nghe Changmin từng bảo thế gian rất tôn kính các vị thần. Thế nên, cho dù tên này lớn mật cỡ nào cũng không thể vô lễ với ta. Cùng suy nghĩ đó mà ta rất sẳn lòng tiết lộ bí mật cho hắn



-         Ha…Ha…Ha… - Bỏ đi bộ dạng uy nghi đạo mạo lúc nãy, hắn lăn ra cười một cách khoái trá, còn ôm bụng lăn lộn khắp giường, đã vậy cười đến nổi nước mắt trào ra. Mặt ta bắt đầu nổi hắc tuyến, ta không ngu ngốc đến nổi ko phát hiện ra hắn đang chế giễu ta. Thật quá đáng, tên phảm phu này cư nhiên đáng vũ nhục thần tiên, tội này không thể tha. Nếu như ở đây là thiên đình ta sẽ biến ngươi thành con heo, cho ngươi còn cười nữa không. Tuy nhiên đó chỉ là nếu mà thôi



-         TA THẬT SỰ LÀ THẦN TIÊN, THẦN HẠNH PHÚC ĐÓ, BIẾT CHƯA ?



-         Ặc… Ặc…. Trẫm tin rồi – Ta vừa hét vừa ra sức bóp cổ hắn. Ơ đây không thể dùng phép thuật thì ta sẽ dùng sức lực, ta không tin ta không trị được ngươi. Hắn quả nhiên đã thừa nhận, không uổng công ta bỏ ra một ít sức lực này



-         Thần hạnh phúc…hihi… khụ khụ… Ngài xuống đây có việc chi ? – Nói được 3 chữ “thần hạnh phúc” hắn cả gan đám cười tiếp, khiến ta phải trừng mắt liết một cái hắn mới nghiêm túc lại


-         Ta xuống đây để khám phá Hạnh Phúc – dõng dạc bày tỏ lý do ta có mặt ở đây, quang quang chính chính ta chẳng có gì phải giấu với tên người trần mắt thịt này cả



-         Tiểu bảo bối không biết hạnh phúc là gì ? – Ta lo chú ý vào câu hỏi của hắn nên không để ý hắn lại dùng chữ “tiểu bảo bối” với ta. Hắn tròn xoe mắt nhìn ta, đôi con ngươi như ánh sao ấy hết sức sáng hơn bao giờ hết, tiềm ẩn trong ấy là một sự khinh thường khiến ta phát điên



-         Nếu biết thì xuống đây làm gì ?! – Ta xoay lưng đối diện với hắn, tay chấp lại với nhau. Ta chẳng muốn nhìn thấy cái thái độ tỏ ra ngươi-thật-ngốc của hắn



-         Thôi được, để trẫm chỉ cho tiểu bảo bối biết hạnh phúc là gì nhé ! – Hắn xoay người ta đối diện với hắn. Cái chăn lúc nãy hắn quấn cho ta bị tuột xuống, để lộ một thần hình độc nhất một cái tiết khố che đậy.



Nhận thấy sự ngạc nhiên của ta, hắn trả lời ngay



-         Chữa bệnh cho con người là một dạng hạnh phúc, thế nên ngươi phải dủng phương pháp “long căn nhập động” để chữa cho ta – Giọng nói trầm ấm, đôi mắt mê mẫn một lần nữa thôi miên. Ta không suy nghĩ nữa gật đầu thật mạnh một cái. Đó là cái gật đầu tai hại nhất, nó rẻ sóng cuộc đời ta. Nếu như cho ta làm lại lần nữa, ta sẽ không gật đầu đâu. Ai đời mới xuống trần đã bị “ăn sạch”, vẫn còn chưa biết mùi đời gì cả. Haizz, nhưng đó chỉ là giả sử thôi. Sự thật là ta sắp bị “ăn” hix hix



Tay hắn thật nhẹ kéo miếng vải duy nhất ấy xuống. Giờ phút này ta với hắn đều không có gì để che khiến ta cảm thấy xấu hố. Ta đưa tay che lại những nơi mẫn cảm để tránh ánh mắt như thiêu đốt của hắn. Ta tưởng chừng như chỉ với cái nhìn ấy hắn có thể khoét vào da thịt ta hai có lỗ thật to cũng nên.



Một lần nữa ta chìm đắm trong nụ hôn của hắn. Lần này không mãnh liệt và cuồng dại, thật ôn nhu và lã lướt. Một vị ngọt xông lên khắp cơ thể, chưa bao giờ ta được ăn một thứ ngọt lịm như thế. Không biết từ lúc nào, ta đã đón nhận cái lưỡi ma mãnh của hắn và sẳn sàng chơi đùa với nó. Cái điều lạ lẫm này gì nhỉ ? Ta đang chữa bệnh cho hắn sao lại cảm thấy thật sảng khóa và hưng phấn thế này.



End chap 3  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét