Chap 14
Ông bà Jung vốn xem Jaejoong như con ruột nhưng nếu hắn trở thành con rể thì cũng không có gì thay đổi. Sau này hắn vẫn ở trong nhà thế thôi chỉ có điều danh phận của hắn có chút thay đổi thôi.
Trong lớp học Siwon vẫn giúp đỡ Yunho trong học tập, anh thường giảng lại những bài học mà cậu chưa hiểu sâu. Vì thế cậu và anh trở thành bạn của nhau, họ cười nói và trò chuyện nhiều hơn. Nhìn thấy cảnh ấy hắn cũng ghen chứ, nhưng cậu nói là chỉ xem anh như bạn thôi nên hắn cũng không muốn gây khó dễ cho cậu. Nhưng càng lúc hắn càng chịu không nổi điều này.
Cậu và anh được chọn làm đề án thi thố cùng các học sinh của trường khác nên dạo gần đây cậu cứ ở lì trong thư viện cùng anh. Nhiều ngày qua, thấy cậu ốm đi, hắn cũng xót lắm nên định bụng mang rất bánh vào cho cậu ăn cho lại sức.
- Yunho, nghỉ tay ăn bánh đi - Hắn đặt rất nhiều loại bánh xuống bàn, nhưng hình như cậu chẳng để tâm đến
- Hyung cứ để trên bàn đi - Vẫn dán mắt vào đống giấy nằm lổn nhổn trên bàn, cậu quay sang Siwon – Anh nhìn này, tôi nghĩ chỗ này mình sai rồi, anh kiểm tra lại xem
- Không đâu tôi tính kĩ lắm mà – Anh cũng chăm chú không kém cậu
- ☺☻♣♠○◘♦☻♥
- ◘•↨☼A♫♀‼}U►
Hai người họ cứ nói qua nói lại, hắn chẳng biết gì ngoài việc dán mắt vào cậu. Hắn phải ở đây giữ bồ chứ, tên Siwon ấy không biết vô tình hay cô ý mà cứ đụng chạm vào tay hay vai cậu khiến hắn tức điên. Hắn dùng ánh mắt như muốn áp đảo nhưng anh dường như chẳng quan tâm
- Hyung về trước đi, tối nay em không về - Ánh mắt soi mói của hắn khiến cậu ngượng ngùng không thoải mái
- SAO ? Sao lại không về - Hắn hốt hoảng đứng phắt dậy
- Hyung nói nhỏ thôi, mình đang ở trong thư viện đó - Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, cậu kéo hắn xuống nói nhỏ vào tai
- Vậy em ngủ ở đâu ? - Hắn nói nhỏ lại
- Ở đây – Do thư viện trường SM được xem là một kho lưu trữ khá lớn của thành phố nên không chỉ học sinh trong trường mà còn nhiều học sinh ở nơi khác đến. Nhận thấy tầm quan trọng của nó, hiệu trưởng Lee Soo Man quyết định mở cửa 24/24 cho mọi người cùng nghiên cứu, sẵn tiện thu thêm danh tiếng cho trường. Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, cậu nói – Ngày mai đến ngày thi rồi nên em muốn chuẩn bị cho kĩ, hyung về đi
Hắn lủi thủi bước ra, hắn có chút bất an khi tên Siwon ở lại cùng cậu nhưng thiết nghĩ đây là nơi công cộng nên chắc anh không dám làm gì đâu. Hắn không dám nhắc nhiều về chuyện này vì sợ cậu nổi giận. Hôm trước đã cãi nhau một trận nãy lửa chỉ vì cậu để cho Siwon nắm tay. Cậu giận dỗi quát vào mặt hắn rằng hai người chỉ là bạn, thế là hắn xuống nước năn nỉ nhưng trong lòng vẫn bất an.
Hắn giật mình khi cậu nắm lấy cánh tay hắn. Cậu mỉm cười :
- Ngày mai sáng, hyung đến cổ vũ em nha .
Sao cũng được chỉ cần nụ cười này là hắn yên tâm rồi. Hắn tin tưởng cậu… trong lòng cậu chỉ có mình hắn thôi… Yunho của hắn chưa bao giờ nói dối…Chỉ cần như thế là đủ
Cậu mở cặp định lấy thêm tài liệu, tay chạm vào một vật mềm mại ở bên trong. Cậu mỉm cười khi nhận ra cái áo len mà cậu lén lút đan tặng cho hắn. Không phải vì sắp đến sinh nhật hắn, cậu chỉ muốn bù đắp cho hắn. Cậu bận rộn cho đề án cả tháng trời, chẳng thèm quan tâm đến hắn. Cậu muốn mình thắng cuộc thi này, tặng hắn món quà tình yêu rồi chủ động hẹn hắn đi chơi. Đã là người yêu của nhau thì ít nhất cũng phải có một ngày hẹn hò đáng nhớ chứ. Cho dù cậu với hắn lớn lên với nhau từ nhỏ nhưng cậu vẫn muốn cuộc tình này lãng mạn và nồng ấm như mọi người. Lần đầu tiên cậu chủ động không biết hắn sẽ thế nào nhỉ ? Cậu mường tượng ra khuôn mặt ngu của hắn khiến cậu đỏ mặt cười khúc khích. Hành động đáng yêu ấy một lần nữa khiến trái tim tình si của anh hẫng một nhịp.
Sau khi hắn ra khỏi, không gian dường như lắng xuống. Thư viện này lớn gấp 10 lần lớp học bình thường, bên trong là rất nhiều sách được xắp sếp theo chủ đề. Nào là sách Y Học, sách Kinh Tế, sách Đời Sống… người cũng ra vào tấp nập nhưng tuyệt nhiên đều im lặng mà đọc sách, lâu lâu mới có vài tiếng nói nhỏ.
Cậu đọc sách một hồi, mắt đã trĩu nặng, cậu đưa tay lên miệng lịch sự che đi cái hình ảnh ngoác miệng ngáp của mình.Rồi lắc đầu xua đi cơn buồn ngủ
- Cậu ngủ đi, để phần còn lại tôi lo – Nhìn cậu cứ bơ phờ mắt mở không lên thế này, anh lo lắng lắm.
- Không, còn nhiều lắm, anh không làm hết đâu – Nói đoạn cậu đưa cốc cà phê lên miệng, uống một ngụm cho tỉnh táo rồi tiếp tục làm việc
Anh chỉ lắc đầu với bản tính cứng đầu của cậu, chẳng biết làm sao ngoài việc cố gắng giúp cậu hoành thành cho nhanh. Một lúc sau có lẽ không chịu nổi nữa, cậu gục xuống bàn hồi nào không hay.
Khuôn mặt cậu lúc này như một đứa bé, lúc ngủ sao mà đáng yêu thế. Môi vểnh ra mời gọi, đôi má trắng hồng phúng phính, hàng mi cong như vầng trăng khuyết, sóng mũi thẳng tắp nhìn xa như đường chân trời. Một nét đẹp khiến người ta mê mẩn. Khẽ đưa tay vén cọng tóc nghịch ngợm đang rũ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Anh bế cậu vào trong chiếc giường bên trong thư viện, đây là nơi dành cho những sinh viên ở lại qua đêm để nghiên cứu, gần đó có vài người đã ngủ từ lúc nào. Đưa cậu vào chiếc giường đơn ở cuối dãy, anh lấy áo khoác mình đắp lên cho cậu đỡ rét.
Anh cứ như thế, ngồi đấy ngắm nhìn cậu ngủ ngon lành. Bàn tay không chủ đích sờ vào chiếc má xinh xắn, làn da mịn màng khiến anh ngây ngất. Cứ giữ tay mình như thế, anh biết khi cậu tỉnh giấc anh chẳng bao giờ được nhìn gần cậu như thế này huống chi là chạm vào cậu. Anh chỉ muốn tham lam một chút thôi. Đôi mắt anh bắt gặp một hành động mà anh cho rằng rất quyết rũ, chẳng biết cậu mơ thấy gì mà lại liếm môi. Chỉ một hành động như thế đã khiến anh cương cứng lên rồi, chết mất !
Đôi môi cứ mấp máy nhưng không nói ra được lời nào. Anh muốn cậu lắm… nhưng không thể được anh không phải là thằng tồi, với lại ở đây cũng đông người. Chỉ biết nhìn mà nuốt nước bọt.
Siwon ‘s POV
Không được Siwon, mày phải kiềm chế. Mày là chính nhân quân tử, người ta đã có người yêu rồi mày không nên tơ tưởng. Mày phải chúc người ta hạnh phúc, mày phải quên người ta.
End Siwon ‘s POV
Tuy nhiên, hành động đi trước lí trí, anh cúi xuống. Anh muốn cảm nhận đôi môi mềm mại này. Thử cảm giác khi hai đôi môi chạm vào nhau sẽ thế nào. Phải ! Anh chỉ hôn thôi, anh chẳng làm gì hơn nữa, cho nên anh không phải là thằng tồi. Với lý do đó anh càng cúi sát hơn. Anh nghe cả nhịp thở đều đều của cậu, anh ngửi thấy mùi sữa toả nhẹ nhàng ra từ cơ thể cậu khiến anh ngây ngất, đúng là cái mùi dễ nghiện. Anh thấy rõ khuôn ngực đang phập phồng đều đều của cậu bên trong lớp áo. Nhắm mắt chờ cái thời khắc giao hoà giữa hai đôi môi…
- Jaejoong… Jaejoong à…- Tiếng nói phát ra từ người đối điện khiến anh mở to mắt, môi cả hai chỉ còn cách nhau vài cm. Cậu gọi tên hắn trong giấc ngủ nữa sao ? Anh ngồi dậy. Tự tát vào mặt mình tại sao lại hành động thế này.
Anh đứng dậy bước vào nhà vệ sinh để xả cái uất ức đang cương cứng của mình, luôn miệng gọi tên cậu như một liều thuốc kích thích…
----------------------------------------------------
Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trong phòng, trên người còn có áo khoác của anh. Cậu nhỏm dậy thì sực nhớ ra mình còn chưa làm xong đề án. Cậu chạy ra ngoài cuống cuồng xem lại xấp tài liệu, không ngờ nó đã được hoàn thành tất cả. Chắc là hôm qua anh đã làm hết, trong lòng cậu có chút ái ngại vì đã ngủ quên. Anh vẫn gục đầu trên bàn. Cậu lay anh dậy
- Siwon, dậy đi, mình phải đi thi đó
Siwon sau khi tỉnh ngủ, dụi mắt rồi cùng cậu chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi sắp tới …
------------------------------------------------------
Ánh nắng buổi sáng rọi vào khiến hắn nheo mắt. Mệt mỏi ngồi dậy, hắn nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới giờ bắt đầu cuộc tranh tài của cậu. Còn thời gian hắn đưa mắt khắp giường. Đây là nơi mà tháng trước cậu và hắn ân ái, những cảm giác khi hai thân thể hoà làm một khiến hắn đê mê. Sau lần đó thì không xảy ra thêm một lần nào nữa…
Chuẩn bị quần áo, hắn muốn đến đón cậu đi ăn sáng rồi đi thi luôn. Hắn không yên tâm chút nào khi cậu ở cùng tên Siwon đó.
“Reng…Reng…”
Chuông điện thoại reo lên, khiến hắn giật mình. “Ai lại gọi giờ này nhỉ”- Hắn nghĩ thầm
- Alo
“Jaejoong lên sân bóng rổ gấp đi, huấn luyện viên gọi”
- Yoochun hả ? Nhưng tao bận rồi, mày nói huấn luyện viên dùm tao
“Không được, chuyện này quan trọng lắm, mày phải đến gấp. Mày đừng quên mày là đội trưởng đó”
- Aish, tao biết rồi, tao tới liền - Hắn bực bội cúp điện thoại. Xem ra, hôm nay hắn không đến cỗ vũ cậu được rồi
-------------------------------------------------------------------
Cậu đứng trước hội trường, nhấp nhổm vừa nhìn đồng hồ vừa ngóng ra cửa. Sao không thấy hắn vậy ta ? Hay hắn gặp chuyện. Chưa bao giờ hắn hứa mà không đến, nhất là lời hứa với cậu.
- Đến giờ rồi vào thôi Yunho – Anh kéo tay cậu trong trong hội trường, mặc cho ánh mắt cậu cứ hướng ra cổng
.
.
.
.
.
- Sau đây, bạn Yunho sẽ tiếp nối với đề án này – Anh dõng dạt nói trước mấy trăm người gồm đại biểu và rất nhiều học sinh của các trường
- …….- Yunho vẫn đứng trơ dò mắt xuống hàng khán giả tìm kiếm hắn. Mãi trong lúc anh đang thuyết trình cậu vẫn không nghe gì, cậu sợ mình bỏ qua hắn trong rừng người ở đây
- Yunho ! Yunho ! – anh huýt vài cái nhắc khéo cậu
- Ừhm… Sau đây chúng ta qua mục hai… - cậu lấy lại tinh thần tiếp tục công việc của mình. Ánh mắt có phần thất vọng, buồn bã
-------------------------------------------------
Sân bóng rổ
- Sao ? Sang Hyuk bị tai nạn rồi - Hắn thốt lên lo lắng. Chẳng qua Sang Hyuk là trung phong chính của đội. Gần đến mùa giải thi đấu đột nhiên bị xe tông gẫy chân. Giờ toàn đội đang đứng ngồi không yên.
- Chúng ta chỉ còn một tháng để thi đấu thôi, làm sao mà kiếm ra một người giỏi và phù hợp với lối chơi của đội – Yoochun vò đầu bức tai
- Mọi việc đã thế rồi các cậu cố gắng tập trung vào. Tôi sẽ tìm cách xử lý - Huấn luyện viên ôn tồn trấn an mọi người nhưng thực ra ông cũng chưa nghĩ ra cách lấp đi chỗ trống ấy
- Thôi mọi người vào tập đi - Hắn vỗ tay bốp bốp ra hiệu bảo mọi người tập trung. Dù cho có khó khăn thì đội bóng vẫn phải tập trung chứ, biết đâu sẽ có kì tích chăng ?!
--------------------------------------------------------
Hội trường
- Sau đây là chúng tôi sẽ công bố trường đoạt giải nhất trong cuộc thi hùng biện – Trên tay cầm kết quả từ ban giám khảo. MC từ tốn nói như để tạo cảm giác hồi hộp cho mọi người
Tay nắm chặt vào nhau, đầu cậu cúi xuống để che vẻ hồi hộp trên khuôn mặt. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu truyền hơi ấm và sự trấn an. Đáng lẽ người nắm tay cậu lúc này là hắn… hắn đâu rồi…
- Giải nhất thuộc về… TRƯỜNG SM
Cậu vui mừng sung sướng, trong vô thức cậu ôm chầm lấy anh, mặt mày hớn hở, nhưng chợt thấy ngượng vì hành động của mình. Anh mỉm cười toe toét với cậu, phần vì trường mình đã chiến thắng, phần vì cái ôm bất ngờ của cậu. Đám Junsu, Changmin thì hồ hởi nhảy tưng bừng. Đây được xem là chiến thắng của trường, chiến thắng cùa nổ lực không ngừng của cậu và anh giờ đã được đền đáp.
Vui thì vui thật nhưng niềm vui này lại không trọn vẹn khi không có hắn ở đây để chia sẻ.
- Jaejoong hyung đang ở sân bóng rổ - Nhận thấy Yunho cứ ngóng ra cửa, Junsu giải thích ngay
Yunho ‘s POV
Hyung ấy xem chuyện tập bóng còn quan trọng hơn mình. Hyung ấy thay lòng rồi sao… Vậy mà làm mình cứ lo lắng cho hyung ấy…
End Yunho ‘s POV
End chap 14
Ông bà Jung vốn xem Jaejoong như con ruột nhưng nếu hắn trở thành con rể thì cũng không có gì thay đổi. Sau này hắn vẫn ở trong nhà thế thôi chỉ có điều danh phận của hắn có chút thay đổi thôi.
Trong lớp học Siwon vẫn giúp đỡ Yunho trong học tập, anh thường giảng lại những bài học mà cậu chưa hiểu sâu. Vì thế cậu và anh trở thành bạn của nhau, họ cười nói và trò chuyện nhiều hơn. Nhìn thấy cảnh ấy hắn cũng ghen chứ, nhưng cậu nói là chỉ xem anh như bạn thôi nên hắn cũng không muốn gây khó dễ cho cậu. Nhưng càng lúc hắn càng chịu không nổi điều này.
Cậu và anh được chọn làm đề án thi thố cùng các học sinh của trường khác nên dạo gần đây cậu cứ ở lì trong thư viện cùng anh. Nhiều ngày qua, thấy cậu ốm đi, hắn cũng xót lắm nên định bụng mang rất bánh vào cho cậu ăn cho lại sức.
- Yunho, nghỉ tay ăn bánh đi - Hắn đặt rất nhiều loại bánh xuống bàn, nhưng hình như cậu chẳng để tâm đến
- Hyung cứ để trên bàn đi - Vẫn dán mắt vào đống giấy nằm lổn nhổn trên bàn, cậu quay sang Siwon – Anh nhìn này, tôi nghĩ chỗ này mình sai rồi, anh kiểm tra lại xem
- Không đâu tôi tính kĩ lắm mà – Anh cũng chăm chú không kém cậu
- ☺☻♣♠○◘♦☻♥
- ◘•↨☼A♫♀‼}U►
Hai người họ cứ nói qua nói lại, hắn chẳng biết gì ngoài việc dán mắt vào cậu. Hắn phải ở đây giữ bồ chứ, tên Siwon ấy không biết vô tình hay cô ý mà cứ đụng chạm vào tay hay vai cậu khiến hắn tức điên. Hắn dùng ánh mắt như muốn áp đảo nhưng anh dường như chẳng quan tâm
- Hyung về trước đi, tối nay em không về - Ánh mắt soi mói của hắn khiến cậu ngượng ngùng không thoải mái
- SAO ? Sao lại không về - Hắn hốt hoảng đứng phắt dậy
- Hyung nói nhỏ thôi, mình đang ở trong thư viện đó - Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, cậu kéo hắn xuống nói nhỏ vào tai
- Vậy em ngủ ở đâu ? - Hắn nói nhỏ lại
- Ở đây – Do thư viện trường SM được xem là một kho lưu trữ khá lớn của thành phố nên không chỉ học sinh trong trường mà còn nhiều học sinh ở nơi khác đến. Nhận thấy tầm quan trọng của nó, hiệu trưởng Lee Soo Man quyết định mở cửa 24/24 cho mọi người cùng nghiên cứu, sẵn tiện thu thêm danh tiếng cho trường. Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, cậu nói – Ngày mai đến ngày thi rồi nên em muốn chuẩn bị cho kĩ, hyung về đi
Hắn lủi thủi bước ra, hắn có chút bất an khi tên Siwon ở lại cùng cậu nhưng thiết nghĩ đây là nơi công cộng nên chắc anh không dám làm gì đâu. Hắn không dám nhắc nhiều về chuyện này vì sợ cậu nổi giận. Hôm trước đã cãi nhau một trận nãy lửa chỉ vì cậu để cho Siwon nắm tay. Cậu giận dỗi quát vào mặt hắn rằng hai người chỉ là bạn, thế là hắn xuống nước năn nỉ nhưng trong lòng vẫn bất an.
Hắn giật mình khi cậu nắm lấy cánh tay hắn. Cậu mỉm cười :
- Ngày mai sáng, hyung đến cổ vũ em nha .
Sao cũng được chỉ cần nụ cười này là hắn yên tâm rồi. Hắn tin tưởng cậu… trong lòng cậu chỉ có mình hắn thôi… Yunho của hắn chưa bao giờ nói dối…Chỉ cần như thế là đủ
Cậu mở cặp định lấy thêm tài liệu, tay chạm vào một vật mềm mại ở bên trong. Cậu mỉm cười khi nhận ra cái áo len mà cậu lén lút đan tặng cho hắn. Không phải vì sắp đến sinh nhật hắn, cậu chỉ muốn bù đắp cho hắn. Cậu bận rộn cho đề án cả tháng trời, chẳng thèm quan tâm đến hắn. Cậu muốn mình thắng cuộc thi này, tặng hắn món quà tình yêu rồi chủ động hẹn hắn đi chơi. Đã là người yêu của nhau thì ít nhất cũng phải có một ngày hẹn hò đáng nhớ chứ. Cho dù cậu với hắn lớn lên với nhau từ nhỏ nhưng cậu vẫn muốn cuộc tình này lãng mạn và nồng ấm như mọi người. Lần đầu tiên cậu chủ động không biết hắn sẽ thế nào nhỉ ? Cậu mường tượng ra khuôn mặt ngu của hắn khiến cậu đỏ mặt cười khúc khích. Hành động đáng yêu ấy một lần nữa khiến trái tim tình si của anh hẫng một nhịp.
Sau khi hắn ra khỏi, không gian dường như lắng xuống. Thư viện này lớn gấp 10 lần lớp học bình thường, bên trong là rất nhiều sách được xắp sếp theo chủ đề. Nào là sách Y Học, sách Kinh Tế, sách Đời Sống… người cũng ra vào tấp nập nhưng tuyệt nhiên đều im lặng mà đọc sách, lâu lâu mới có vài tiếng nói nhỏ.
Cậu đọc sách một hồi, mắt đã trĩu nặng, cậu đưa tay lên miệng lịch sự che đi cái hình ảnh ngoác miệng ngáp của mình.Rồi lắc đầu xua đi cơn buồn ngủ
- Cậu ngủ đi, để phần còn lại tôi lo – Nhìn cậu cứ bơ phờ mắt mở không lên thế này, anh lo lắng lắm.
- Không, còn nhiều lắm, anh không làm hết đâu – Nói đoạn cậu đưa cốc cà phê lên miệng, uống một ngụm cho tỉnh táo rồi tiếp tục làm việc
Anh chỉ lắc đầu với bản tính cứng đầu của cậu, chẳng biết làm sao ngoài việc cố gắng giúp cậu hoành thành cho nhanh. Một lúc sau có lẽ không chịu nổi nữa, cậu gục xuống bàn hồi nào không hay.
Khuôn mặt cậu lúc này như một đứa bé, lúc ngủ sao mà đáng yêu thế. Môi vểnh ra mời gọi, đôi má trắng hồng phúng phính, hàng mi cong như vầng trăng khuyết, sóng mũi thẳng tắp nhìn xa như đường chân trời. Một nét đẹp khiến người ta mê mẩn. Khẽ đưa tay vén cọng tóc nghịch ngợm đang rũ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Anh bế cậu vào trong chiếc giường bên trong thư viện, đây là nơi dành cho những sinh viên ở lại qua đêm để nghiên cứu, gần đó có vài người đã ngủ từ lúc nào. Đưa cậu vào chiếc giường đơn ở cuối dãy, anh lấy áo khoác mình đắp lên cho cậu đỡ rét.
Anh cứ như thế, ngồi đấy ngắm nhìn cậu ngủ ngon lành. Bàn tay không chủ đích sờ vào chiếc má xinh xắn, làn da mịn màng khiến anh ngây ngất. Cứ giữ tay mình như thế, anh biết khi cậu tỉnh giấc anh chẳng bao giờ được nhìn gần cậu như thế này huống chi là chạm vào cậu. Anh chỉ muốn tham lam một chút thôi. Đôi mắt anh bắt gặp một hành động mà anh cho rằng rất quyết rũ, chẳng biết cậu mơ thấy gì mà lại liếm môi. Chỉ một hành động như thế đã khiến anh cương cứng lên rồi, chết mất !
Đôi môi cứ mấp máy nhưng không nói ra được lời nào. Anh muốn cậu lắm… nhưng không thể được anh không phải là thằng tồi, với lại ở đây cũng đông người. Chỉ biết nhìn mà nuốt nước bọt.
Siwon ‘s POV
Không được Siwon, mày phải kiềm chế. Mày là chính nhân quân tử, người ta đã có người yêu rồi mày không nên tơ tưởng. Mày phải chúc người ta hạnh phúc, mày phải quên người ta.
End Siwon ‘s POV
Tuy nhiên, hành động đi trước lí trí, anh cúi xuống. Anh muốn cảm nhận đôi môi mềm mại này. Thử cảm giác khi hai đôi môi chạm vào nhau sẽ thế nào. Phải ! Anh chỉ hôn thôi, anh chẳng làm gì hơn nữa, cho nên anh không phải là thằng tồi. Với lý do đó anh càng cúi sát hơn. Anh nghe cả nhịp thở đều đều của cậu, anh ngửi thấy mùi sữa toả nhẹ nhàng ra từ cơ thể cậu khiến anh ngây ngất, đúng là cái mùi dễ nghiện. Anh thấy rõ khuôn ngực đang phập phồng đều đều của cậu bên trong lớp áo. Nhắm mắt chờ cái thời khắc giao hoà giữa hai đôi môi…
- Jaejoong… Jaejoong à…- Tiếng nói phát ra từ người đối điện khiến anh mở to mắt, môi cả hai chỉ còn cách nhau vài cm. Cậu gọi tên hắn trong giấc ngủ nữa sao ? Anh ngồi dậy. Tự tát vào mặt mình tại sao lại hành động thế này.
Anh đứng dậy bước vào nhà vệ sinh để xả cái uất ức đang cương cứng của mình, luôn miệng gọi tên cậu như một liều thuốc kích thích…
----------------------------------------------------
Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trong phòng, trên người còn có áo khoác của anh. Cậu nhỏm dậy thì sực nhớ ra mình còn chưa làm xong đề án. Cậu chạy ra ngoài cuống cuồng xem lại xấp tài liệu, không ngờ nó đã được hoàn thành tất cả. Chắc là hôm qua anh đã làm hết, trong lòng cậu có chút ái ngại vì đã ngủ quên. Anh vẫn gục đầu trên bàn. Cậu lay anh dậy
- Siwon, dậy đi, mình phải đi thi đó
Siwon sau khi tỉnh ngủ, dụi mắt rồi cùng cậu chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi sắp tới …
------------------------------------------------------
Ánh nắng buổi sáng rọi vào khiến hắn nheo mắt. Mệt mỏi ngồi dậy, hắn nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới giờ bắt đầu cuộc tranh tài của cậu. Còn thời gian hắn đưa mắt khắp giường. Đây là nơi mà tháng trước cậu và hắn ân ái, những cảm giác khi hai thân thể hoà làm một khiến hắn đê mê. Sau lần đó thì không xảy ra thêm một lần nào nữa…
Chuẩn bị quần áo, hắn muốn đến đón cậu đi ăn sáng rồi đi thi luôn. Hắn không yên tâm chút nào khi cậu ở cùng tên Siwon đó.
“Reng…Reng…”
Chuông điện thoại reo lên, khiến hắn giật mình. “Ai lại gọi giờ này nhỉ”- Hắn nghĩ thầm
- Alo
“Jaejoong lên sân bóng rổ gấp đi, huấn luyện viên gọi”
- Yoochun hả ? Nhưng tao bận rồi, mày nói huấn luyện viên dùm tao
“Không được, chuyện này quan trọng lắm, mày phải đến gấp. Mày đừng quên mày là đội trưởng đó”
- Aish, tao biết rồi, tao tới liền - Hắn bực bội cúp điện thoại. Xem ra, hôm nay hắn không đến cỗ vũ cậu được rồi
-------------------------------------------------------------------
Cậu đứng trước hội trường, nhấp nhổm vừa nhìn đồng hồ vừa ngóng ra cửa. Sao không thấy hắn vậy ta ? Hay hắn gặp chuyện. Chưa bao giờ hắn hứa mà không đến, nhất là lời hứa với cậu.
- Đến giờ rồi vào thôi Yunho – Anh kéo tay cậu trong trong hội trường, mặc cho ánh mắt cậu cứ hướng ra cổng
.
.
.
.
.
- Sau đây, bạn Yunho sẽ tiếp nối với đề án này – Anh dõng dạt nói trước mấy trăm người gồm đại biểu và rất nhiều học sinh của các trường
- …….- Yunho vẫn đứng trơ dò mắt xuống hàng khán giả tìm kiếm hắn. Mãi trong lúc anh đang thuyết trình cậu vẫn không nghe gì, cậu sợ mình bỏ qua hắn trong rừng người ở đây
- Yunho ! Yunho ! – anh huýt vài cái nhắc khéo cậu
- Ừhm… Sau đây chúng ta qua mục hai… - cậu lấy lại tinh thần tiếp tục công việc của mình. Ánh mắt có phần thất vọng, buồn bã
-------------------------------------------------
Sân bóng rổ
- Sao ? Sang Hyuk bị tai nạn rồi - Hắn thốt lên lo lắng. Chẳng qua Sang Hyuk là trung phong chính của đội. Gần đến mùa giải thi đấu đột nhiên bị xe tông gẫy chân. Giờ toàn đội đang đứng ngồi không yên.
- Chúng ta chỉ còn một tháng để thi đấu thôi, làm sao mà kiếm ra một người giỏi và phù hợp với lối chơi của đội – Yoochun vò đầu bức tai
- Mọi việc đã thế rồi các cậu cố gắng tập trung vào. Tôi sẽ tìm cách xử lý - Huấn luyện viên ôn tồn trấn an mọi người nhưng thực ra ông cũng chưa nghĩ ra cách lấp đi chỗ trống ấy
- Thôi mọi người vào tập đi - Hắn vỗ tay bốp bốp ra hiệu bảo mọi người tập trung. Dù cho có khó khăn thì đội bóng vẫn phải tập trung chứ, biết đâu sẽ có kì tích chăng ?!
--------------------------------------------------------
Hội trường
- Sau đây là chúng tôi sẽ công bố trường đoạt giải nhất trong cuộc thi hùng biện – Trên tay cầm kết quả từ ban giám khảo. MC từ tốn nói như để tạo cảm giác hồi hộp cho mọi người
Tay nắm chặt vào nhau, đầu cậu cúi xuống để che vẻ hồi hộp trên khuôn mặt. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu truyền hơi ấm và sự trấn an. Đáng lẽ người nắm tay cậu lúc này là hắn… hắn đâu rồi…
- Giải nhất thuộc về… TRƯỜNG SM
Cậu vui mừng sung sướng, trong vô thức cậu ôm chầm lấy anh, mặt mày hớn hở, nhưng chợt thấy ngượng vì hành động của mình. Anh mỉm cười toe toét với cậu, phần vì trường mình đã chiến thắng, phần vì cái ôm bất ngờ của cậu. Đám Junsu, Changmin thì hồ hởi nhảy tưng bừng. Đây được xem là chiến thắng của trường, chiến thắng cùa nổ lực không ngừng của cậu và anh giờ đã được đền đáp.
Vui thì vui thật nhưng niềm vui này lại không trọn vẹn khi không có hắn ở đây để chia sẻ.
- Jaejoong hyung đang ở sân bóng rổ - Nhận thấy Yunho cứ ngóng ra cửa, Junsu giải thích ngay
Yunho ‘s POV
Hyung ấy xem chuyện tập bóng còn quan trọng hơn mình. Hyung ấy thay lòng rồi sao… Vậy mà làm mình cứ lo lắng cho hyung ấy…
End Yunho ‘s POV
End chap 14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét