Đồng Thiên Cốc

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

[DANMEI] NGƯƠI LÀ BA BA CỦA TA ?! - CHƯƠNG 23

[Chính văn chương thứ hai mươi ba]

Trạc Ngạo sơn trang (ách, đây chính là tên sơn trang, wuli Joongie không nghĩ ra được cái tên này đến xém chút bị "bán" ) bởi vì hai vị chủ nhân trong sơn trang rất khôn khéo, lại thêm anh tuấn bất phàm, khiến cho nhiều tú nữ khuê cát âm thầm ái mộ, tất nhiên ở trên giang hồ địa vị cũng không nhỏ.

Trong trấn nhỏ hẻo lánh mà Trạc Ngạo sơn trang lại rất phú quý.


Trung thu hôm nay, toàn bộ sơn trang đều giăng đèn kết hoa.

Chủ nhân sơn trang rất thông tình đạt lý. Toàn bộ hạ nhân có vợ đều được trở về và cho một chút bạc, để bọn họ có thể đoàn tụ vui vẻ cùng gia đình. Nếu không có nhà mà ở lại sơn trang thì cũng được bạc nốt. Tất cả cùng nhau ăn tết.

"Đúng là người có tiền" Nhìn bọn hạ nhân đi tới đi lui bận rộn, JaeJoong ghé vào bàn thở dài một hơi.

Junsu không phải nói lễ Trung Thu rất náo nhiệt sao?

Ách

Hiện tại nhìn bọn họ ở chỗ này vội vội vàng vàng thật đúng là rất náo nhiệt, nhưng mà cái chính là không ai để ý đến ta !

Người cha mặt lạnh của "Kim Jaejoong" kia ta không dám trêu chọc rồi, nói không chừng quậy một chút sẽ ăn gậy vào mông

Tiểu tử Kim Junsu kia trọng sắc khinh bạn, mới sáng sớm đã bám lấy "Chunnie" của hắn không tha, hắn như vậy mà ngây thơ cái quái gì

Ngây thơ cái rắm!

Đầu óc chỉ tập trung ở Park Yoochun mà thôi, hỏi sao không bị ngu si!

Cái tên Shim Changmin, vừa thấy Tiểu Thiển tỷ tỷ bưng quế hoa nhưỡng, nói là muốn đi làm quế hoa cao liền chảy nước miếng chạy theo đến trù phòng.

"Quản gia "

Không thú vị ! Jaejoong bất đắc dĩ vẫy vẫy tay bảo quản gia tới đây .

"Tiểu thiếu gia, ta đây đang bận làm việc theo lệnh lão gia rồi! Lát nữa phải đem đồ sứ mới này dọn vào phòng. Ngươi đi chơi một mình đi" Quản gia lão bá cười hòa ái sờ sờ đầu Jaejoong, lại xoay người sang chỗ khác hối thúc bọn hạ nhân làm nhanh một chút.

A a a a a!

Trời cao có mắt không vậy? !

Đúng là không có nhân tính? !

Không ai để ý tới người anh tuấn tiêu sái, thông minh lanh lợi như ta!

Trái lại đi khuân vác này nọ.

Buồn chán!

Không ai đi theo ta, ta đi chơi một mình!

Jaejoong nhảy xuống ghế.

"A, không khí trên núi thật mát mẻ ! nhất định là rất khác so với trong thành, nơi đó luôn luôn khói bụi mù mịt !" Hít một ngụm lớn không khí có mang theo một chút ẩm thấp, Jaejoong nở nụ cười.

Mở rộng hai tay, cảm thụ hơi gió Thu Phong, tuy có chút lạnh nhưng càng làm cho con người ta thêm thư thái.

Đây là cảm giác tự do

Thật tốt

Chuyển động vài vòng quanh ngọn núi phía sau sơn trang, cảm giác càng lạnh. Phải về gấp thôi, lỡ bị ai phát hiện ra sẽ tiêu mất

Ách

Thiếu chút nữa quên mất, mình hay quên đường.

Lần này làm sao bây giờ ? !

Ân

Trước đây hình như trong sách có viết, sao Bắc Đẩu mọc ở phương bắc.

Jaejoong cố gắng ngưỡng cổ đã lên ngắm bầu trời, muốn nhìn một chút vì sao Bắc Đẩu trong truyền thuyết rốt cuộc chẳng thấy đâu cả.

A a a a a!

Sao nào cũng một đốm như nhau vậy ? !

Bầu trời khắp nơi đều là sao!

Rốt cuộc là nó là ngôi sao nào chứ!

Ách

Để xem

Đường nào về nhà đây?

Nha!

Quên đi!

Tự mình về!

Ta không tin không về nhà được !

Jaejoong thở phì phì đá bùn đất dưới chân, tâm tình vừa mới tốt lên lại vì chuyện lạc đường mà biến mất.

Trời càng ngày càng tối, ngọn núi loáng thoáng truyền đến vài tiếng gầm rú của động vật, Jaejoong sợ quá cố gắng bước đi nhanh hơn.

Trời ạ!

Ta Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái sẽ không bị dã thú trên ngọn núi này ăn thịt chứ ? !

Theo như những gì xảy ra trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, hiện tại nên xuất hiện một đại hiệp diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân chứ?

Không, không, không

Ta mới là anh hùng!

Hay là một cô nương hiện thân, mỹ nhân cứu anh hùng!

Ách

Tuy rằng như vậy có chút mất mặt

Jaejoong chìm đắm trong mớ phán đoán của bản thân, căn bản không có chú ý mình chạy tới bên cạnh vách núi thật sâu.

"A —— a —— a —— a —— "

Bị trợt chân, Jaejoong cứ như vậy rớt xuống sườn núi, đâu đó còn truyền đến phản âm(âm thanh phản hồi).

Thoáng cái mất đi sự chống đỡ, Jaejoong một bên thét chói tai, một bên muốn đưa tay nắm cái gì đó để không bị rơi xuống tiếp, nhưng cái vách dựng đứng này thuộc một ngọn núi trọc, căn bản không có vật gì để bắt lấy.

Trời ạ a a a a! ! !

Hiện tại cảm giác này so với cảm giác nhảy cầu lúc trước hoàn toàn giống nhau !

Lẽ nào ta sẽ xuyên không trở về? !

Không cần như thế a a a a a!

Ta làm tiểu thiếu gia còn chưa đủ, ta còn chưa ăn vây cá, còn chưa ăn tổ yến, còn chưa ăn cá muối, ta không thể oan uổng xuyên không trở về !

Nghĩ đến việc phải thực sự phải ly khai, trong đầu Jaejoong không hiện cá muối hay vây cá, mà là vẻ mặt tươi cười.

Junsu

Changmin

Yoochun

Heechul

Hankyung

Tiểu Thiển

Còn có...Yunho...

Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ thấy qua khuôn mặt tươi cười của hắn một lần vào đêm hôm mình ăn gậy xém chết, tại sao lại nhớ kỹ đến rõ ràng như thế?

Không muốn ly khai

Thực sự không muốn

Ấm áp, làm cho người ta quyến luyến, đó là một loại độc, không có thuốc nào chữa được

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét