[Chính văn chương thứ hai mươi chín]
"Cha cũng có một lễ vật muốn đưa cho ngươi."
"A?" Jaejoong hiếu kỳ ngẩng đầu.
Yunho cởi hồng ngọc bên hông xuống, cẩn thận mang vào đai lưng của Jaejoong, hồng ngọc quả nhiên phát sáng đến chói mắt.
"Nha! Thật là đẹp" Jaejoong kinh ngạc cầm lấy hồng ngọc, trái nhìn một cái phải nhìn một cái, tuy rằng nghe nói cổ đại có dạ minh châu, nhưng ngọc thạch biết phát sáng là lần đầu tiên nghe nói. Không, là tận mắt chứng kiến.
"Đây là di vật của mẫu thân ngươi, ngươi nhất định phải bảo quản tốt. Biết không ?" Yunho không biết tại sao lại cố nói dối với Jaejoong, không dám thừa nhận Jaejoong chính là tình yêu mà hắn đợi hơn hai mươi năm.
"Ngô..." nghe lời nói của Yunho, Jaejoong ngược lại cảm thấy không vui, nhưng vẫn giả bộ thích gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lại nhìn pháo hoa một hồi, Jaejoong nói hơi mệt, muốn về phòng ngủ.
Yunho đưa Jaejoong về phòng, nói muốn kiểm tra mắt cá chân bị thương của Jaejoong, thì Jaejoong đột nhiên chạy ra ngoài.
Kim Jaejoong, ngươi là đại ngốc!
Cao hứng cái gì chứ ? !
Đắc ý cái gì chứ ? !
Kích động cái gì chứ ? !
Cha của "Kim Jaejoong" đối xử tốt với ngươi chỉ bởi vì ngươi là Kim Jaejoong mà thôi !
Được như thế thì ngươi liền đắc ý vênh váo ? !
Nắm trong tay khối hồng ngọc, Jaejoong khóc.
Jung Yunho, ngươi sở dĩ đối ta, à không đối cái kia "Kim Jaejoong" tốt như vậy, tất cả bởi vì phu nhân đã qua đời thôi ?
Chỉ ta tự mình đa tình thôi ?
Đồ ngốc!
Kim Jaejoong, đại ngốc!
Khóc làm gì ? !
Ngươi là đàn ông !
Đừng giống như một ả đàn bà cả ngày khóc sướt mướt, hiện tại có ăn có uống, không phải tốt sao ?
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa
Jaejoong quẹt đi nước mắt, hồng ngọc tỏa ra hơi ấm áp, mơ mơ màng màng ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét