[Chính văn chương thứ hai mươi tám]
Trong thời gian Yunho cõng Jaejoong về, trù phòng chuẩn bị đầy đủ cho bữa cơm.
Không thể để mọi người phải chờ lâu, Yunho không thể làm gì khác hơn là đánh thức Jaejoong dậy, nói trước khi ăn cơm phải giúp hắn bôi thuốc.
"Tới đây, cha, ăn nhiều một chút nè "
"Ách" Nhìn Jaejoong không ngừng gắp thức ăn cho Yunho, Changmin vẻ mặt hắc tuyến(tức giận).
Sao lại thế này?
Bình thường Joongie không phải rất sợ biểu cữu(cậu họ) sao ?
Tuy rằng nói biểu cữu đối đối với Joongie sủng ái đến nổi mọi người ai cũng có thể nhìn ra. Nhưng luôn biểu hiện bằng những lời nói lạnh nhạt, không bao giờ biểu đạt ra ngoài, thế nên Joongie rất sợ người cha này.
Thế mà hôm nay lại đột nhiên đổi tính ? !
"Chunnie, ngươi ăn đi. Đường thố lý tích này ăn thật ngon, nếu không ăn sẽ bị Changmin mập kia giành đó." Bên kia Junsu cũng cười híp mắt, dùng sức gấp rau cho Yoochun.
Nha!
Kim Junsu!
Ngươi nói ai mập ? !
Hãy xem lại cái mông ngươi, to đến nổi quần không mặc được.
Changmin đang tức điên lên, muốn giáo huấn tên tiểu tử Junsu một chút, lại thấy Yoochun dùng ánh mắt giết người trừng mình.
Ách
Được rồi
Là ta mập
Ta mập được chưa ?!
Changmin ở trong lòng tỏ vẻ khinh thường bản thân, nguyền rủa những kẻ làm thương tổn linh hồn nhỏ bé non nớt (mắc ói =.=) của hắn một trăm lần, cuối cùng ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
"SuSu, ngươi cũng ăn đi" Thoả mãn nhìn thấy phản ứng của Changmin, Yoochun gắp một khối thịt cá đút cho Junsu.
Junsu cũng phối hợp há lớn miệng, một ngụm ăn thịt cá Yoochun đút cho, tiếp tục cười híp mắt.
Yoochun một bên ôn nhu nhìn Junsu ăn thịt cá, một bên cẩn thận tỉ mỉ giúp Junsu lau khóe miệng còn lưu nước.
"Ác" Nhìn hai người thực hiện hành động buồn nôn đến nổi da gà, Changmin bưng bát rời khỏi khu vực "nguy hiểm" này.
Jaejoong cảm thấy vừa lòng ăn cá muối, vây cá, còn uống canh ba ba.
A
Sống như vậy mới gọi là sống chứ !
"JaeJae, ăn xong trở về phòng. Lát nữa ta giúp ngươi sát chút rượu thuốc." Nhìn Jaejoong cũng ăn khá tốt, Yunho rót một chén trà hoa lài đưa cho Jaejoong.
"Ân" Nhìn Yunho, Jaejoong cười đến sáng lạng.
"Ác" Changmin lần thứ hai trong tình trạng nôn mửa.
Đây là đạo lý gì chứ
Còn để cho người ta sống không? !
Trong mắt Changmin, hành vi của Jaejoong cùng Yunho rất giống với một đôi tình nhân.
Ngươi xem ánh mắt kia!
Ngươi nghe thanh âm kia!
Ngươi xem xét đi!
Thực sự là không muốn sống nữa !
"Biểu cữu, ta có chút không quá thoải mái, ta đi trước đây" Changmin lưu luyến nhìn thoáng qua rượu và thức ăn đầy bàn, sắc mặt trở nên trắng bệch hướng Yunho cáo lui.
Xin lỗi các ngươi
Ta không thể đem các ngươi ăn sạch sẽ được, ta chịu không nổi hai sóng điện cường đại này.
Vừa bước ra cánh cửa nhà ăn, Changmin nhanh chóng chạy đến trù phòng.
Đùa hả !
Không ai có thể hành hạ được dạ dày quý báu của Shim Changmin này ? !
Tốt
Đáng ăn mừng nhất chính là hôm nay cái tên ma đầu Kim Heechul lôi kéo Hankyung đi ra ngoài chơi, chưa thể trở về ăn bữa cơm đoàn viên.
Bằng không hiện tại bản thân sớm sẽ chết bởi ba dòng diện cao thế này.
"Ai nha nha nha nha nha nha! ! ! ! ! Ngươi nhẹ tay chút đi !" Jaejoong ngồi ở trên giường, nhe răng nhếch miệng.
"Để xem lần sau ngươi còn chạy loạn nữa không!" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Yunho vẫn cố ý nhẹ tay, xoa rượu thuốc nhẹ nhàng trên chân Jaejoong.
"Ô ô ô ô, cha ghét ta" Jaejoong một bên túm góc áo Yunho, một bên cố sống cố chết nhỏ vài giọt nước mắt.
(*^__^*) hì hì. . .
Jung Yunho, ta biết ngươi quan tâm ta!
o(∩_∩)o. . . Ha ha
Jaejoong trong lòng cười ngây ngô.
Nhìn nghiên mặt Yunho, Jaejoong bất giác đỏ mặt.
Thật đẹp trai !
Nha!
Ta đang suy nghĩ gì thế này ? !
Ta Kim Jaejoong là nam nhân đẹp trai nhất trên cái thế giới này !
Jaejoong dùng sức vỗ mặt mình, cố gắng ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
"JaeJae, lát nữa bên ngoài sẽ bắn pháo hoa. Muốn đi xem không ?" Thoa rượu thuốc cho Jaejoong xong, Yunho giặt sạch khăn lau chân cho Jaejoong. Một hồi lại cau mày khó hiểu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Jaejoong.
Tiểu tử này vì chạy lên núi mà nhiễm phong hàn sao ?
Nhưng trước đó còn nói muốn cùng đi xem pháo hoa mà.
Chính bản thân Yunho cũng không phát giác được, vẻ cường ngạnh mọi ngày của mình giờ hoàn toàn tiêu biến.
Nếu như trước đây, vì thân thể Jaejoong, cho dù Jaejoong khóc la muốn đi xem pháo hoa, Yunho nhất định sẽ nghiêm mặt cự tuyệt.
"Đương nhiên muốn ạ!" Vừa nghe được đi xem pháo hoa, con mắt Jaejoong bắt đầu phát sáng.
Ta không phải bị cảm mạo
Là do nhìn thấy ngươi, mặt ta mới đỏ mặt
Đương nhiên, những lời này cho dù bị đánh chết, Jaejoong cũng sẽ không nói ra, quá mất mặt
"Cha! Ngươi mau nhìn bên kia kìa ! Thật đẹp!" Jaejoong kích động chỉ vào một đóa tử vân mỹ lệ xa xa trên bầu trời hắc ám không ngừng nở rộ, dùng sứ phe phẩy cánh tay Yunho.
"Mau ngồi xuống, coi chừng ngã." Bất đắc dĩ nhìn Jaejoong, Yunho không đành lòng quở trách, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười khổ.
Vừa rồi Jaejoong nói muốn lên nóc nhà xem pháo hoa, mình không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Trước đây bản thân sẽ không như thế, mình thay đổi từ lúc nào vậy ?
Nhìn nghiêng khuôn mặt Jaejoong được pháo hoa giăng khắp bầu trời chiếu vào, khóe miệng Yunho nở một nụ cười.
JaeJae, là ngươi làm ta thay đồi, có phải không?
Ta có thể yêu không ?
Đột nhiên có chút bàng hoàng và sợ hãi.
Nếu có một ngày, JaeJae của hắn ly khai, hắn phải làm sao đây ?
Không !
Ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này phát sinh.
JaeJae à
Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi ly khai!
Không muốn nghĩ đến chuyện xui xẻo đó, Yunho quay sang nhìn pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, cùng Jaejoong hưởng thụ giờ khắc tuyệt vời này.
"Cha" Pháo hoa bắn được một vòng, Jaejoong đột nhiên nghĩ tới khối ngọc mua ở chợ, từ trong lòng ngực sờ soạng lấy nó ra.
"Ân?" Yunho quay đầu nhìn đôi mắt Jaejoong vào ban đêm sáng rực, giống như nai con khả ái.
"Cha, đây là vật lần trước ở chợ ta mua. Tặng cho ngươi nè" Jaejoong đỏ mặt nói nho nhỏ. May mắn bây giờ là ban đêm.
"JaeJae giúp cha mang nha!" Nhìn Jaejoong cúi thấp đầu, Yunho biết tiểu tử này đang đỏ mặt.
"A? ân!" Jaejoong thụ sủng nhược kinh đưa tay đến, cẩn thận tỉ mỉ giúp Yunho mang ngọc bội.
Lúc đầu cho rằng Yunho tâm cao khí ngạo chắc sẽ không thích khối ngọc bội tầm thường này, hơn nữa ngọc bội này hoàn toàn không tương xứng với y phục.
"JaeJae thực sự đã trưởng thành" Yunho cười nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận của Jaejoong.
Nghe lời nói của Yunho, Jaejoong càng cúi đầu thấp hơn.
Đúng vậy
Hắn chỉ xem ta nhi tử mà hắn thương yêu.
Ai lại không vui mừng khi tiếp nhận lễ vật của nhi tử ?
Huống chi Yunho là ngươi yêu nhi tử nhu vậy.
Chỉ có ta đa tình mà thôi ?
Nhưng mà
Thực sự không muốn ly khai.
Tự mình đa tình cũng được
Jung Yunho!
Ta nhận định ngươi !
Ta sẽ không buông tay!
Trong thời gian Yunho cõng Jaejoong về, trù phòng chuẩn bị đầy đủ cho bữa cơm.
Không thể để mọi người phải chờ lâu, Yunho không thể làm gì khác hơn là đánh thức Jaejoong dậy, nói trước khi ăn cơm phải giúp hắn bôi thuốc.
"Tới đây, cha, ăn nhiều một chút nè "
"Ách" Nhìn Jaejoong không ngừng gắp thức ăn cho Yunho, Changmin vẻ mặt hắc tuyến(tức giận).
Sao lại thế này?
Bình thường Joongie không phải rất sợ biểu cữu(cậu họ) sao ?
Tuy rằng nói biểu cữu đối đối với Joongie sủng ái đến nổi mọi người ai cũng có thể nhìn ra. Nhưng luôn biểu hiện bằng những lời nói lạnh nhạt, không bao giờ biểu đạt ra ngoài, thế nên Joongie rất sợ người cha này.
Thế mà hôm nay lại đột nhiên đổi tính ? !
"Chunnie, ngươi ăn đi. Đường thố lý tích này ăn thật ngon, nếu không ăn sẽ bị Changmin mập kia giành đó." Bên kia Junsu cũng cười híp mắt, dùng sức gấp rau cho Yoochun.
Nha!
Kim Junsu!
Ngươi nói ai mập ? !
Hãy xem lại cái mông ngươi, to đến nổi quần không mặc được.
Changmin đang tức điên lên, muốn giáo huấn tên tiểu tử Junsu một chút, lại thấy Yoochun dùng ánh mắt giết người trừng mình.
Ách
Được rồi
Là ta mập
Ta mập được chưa ?!
Changmin ở trong lòng tỏ vẻ khinh thường bản thân, nguyền rủa những kẻ làm thương tổn linh hồn nhỏ bé non nớt (mắc ói =.=) của hắn một trăm lần, cuối cùng ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
"SuSu, ngươi cũng ăn đi" Thoả mãn nhìn thấy phản ứng của Changmin, Yoochun gắp một khối thịt cá đút cho Junsu.
Junsu cũng phối hợp há lớn miệng, một ngụm ăn thịt cá Yoochun đút cho, tiếp tục cười híp mắt.
Yoochun một bên ôn nhu nhìn Junsu ăn thịt cá, một bên cẩn thận tỉ mỉ giúp Junsu lau khóe miệng còn lưu nước.
"Ác" Nhìn hai người thực hiện hành động buồn nôn đến nổi da gà, Changmin bưng bát rời khỏi khu vực "nguy hiểm" này.
Jaejoong cảm thấy vừa lòng ăn cá muối, vây cá, còn uống canh ba ba.
A
Sống như vậy mới gọi là sống chứ !
"JaeJae, ăn xong trở về phòng. Lát nữa ta giúp ngươi sát chút rượu thuốc." Nhìn Jaejoong cũng ăn khá tốt, Yunho rót một chén trà hoa lài đưa cho Jaejoong.
"Ân" Nhìn Yunho, Jaejoong cười đến sáng lạng.
"Ác" Changmin lần thứ hai trong tình trạng nôn mửa.
Đây là đạo lý gì chứ
Còn để cho người ta sống không? !
Trong mắt Changmin, hành vi của Jaejoong cùng Yunho rất giống với một đôi tình nhân.
Ngươi xem ánh mắt kia!
Ngươi nghe thanh âm kia!
Ngươi xem xét đi!
Thực sự là không muốn sống nữa !
"Biểu cữu, ta có chút không quá thoải mái, ta đi trước đây" Changmin lưu luyến nhìn thoáng qua rượu và thức ăn đầy bàn, sắc mặt trở nên trắng bệch hướng Yunho cáo lui.
Xin lỗi các ngươi
Ta không thể đem các ngươi ăn sạch sẽ được, ta chịu không nổi hai sóng điện cường đại này.
Vừa bước ra cánh cửa nhà ăn, Changmin nhanh chóng chạy đến trù phòng.
Đùa hả !
Không ai có thể hành hạ được dạ dày quý báu của Shim Changmin này ? !
Tốt
Đáng ăn mừng nhất chính là hôm nay cái tên ma đầu Kim Heechul lôi kéo Hankyung đi ra ngoài chơi, chưa thể trở về ăn bữa cơm đoàn viên.
Bằng không hiện tại bản thân sớm sẽ chết bởi ba dòng diện cao thế này.
"Ai nha nha nha nha nha nha! ! ! ! ! Ngươi nhẹ tay chút đi !" Jaejoong ngồi ở trên giường, nhe răng nhếch miệng.
"Để xem lần sau ngươi còn chạy loạn nữa không!" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Yunho vẫn cố ý nhẹ tay, xoa rượu thuốc nhẹ nhàng trên chân Jaejoong.
"Ô ô ô ô, cha ghét ta" Jaejoong một bên túm góc áo Yunho, một bên cố sống cố chết nhỏ vài giọt nước mắt.
(*^__^*) hì hì. . .
Jung Yunho, ta biết ngươi quan tâm ta!
o(∩_∩)o. . . Ha ha
Jaejoong trong lòng cười ngây ngô.
Nhìn nghiên mặt Yunho, Jaejoong bất giác đỏ mặt.
Thật đẹp trai !
Nha!
Ta đang suy nghĩ gì thế này ? !
Ta Kim Jaejoong là nam nhân đẹp trai nhất trên cái thế giới này !
Jaejoong dùng sức vỗ mặt mình, cố gắng ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
"JaeJae, lát nữa bên ngoài sẽ bắn pháo hoa. Muốn đi xem không ?" Thoa rượu thuốc cho Jaejoong xong, Yunho giặt sạch khăn lau chân cho Jaejoong. Một hồi lại cau mày khó hiểu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Jaejoong.
Tiểu tử này vì chạy lên núi mà nhiễm phong hàn sao ?
Nhưng trước đó còn nói muốn cùng đi xem pháo hoa mà.
Chính bản thân Yunho cũng không phát giác được, vẻ cường ngạnh mọi ngày của mình giờ hoàn toàn tiêu biến.
Nếu như trước đây, vì thân thể Jaejoong, cho dù Jaejoong khóc la muốn đi xem pháo hoa, Yunho nhất định sẽ nghiêm mặt cự tuyệt.
"Đương nhiên muốn ạ!" Vừa nghe được đi xem pháo hoa, con mắt Jaejoong bắt đầu phát sáng.
Ta không phải bị cảm mạo
Là do nhìn thấy ngươi, mặt ta mới đỏ mặt
Đương nhiên, những lời này cho dù bị đánh chết, Jaejoong cũng sẽ không nói ra, quá mất mặt
"Cha! Ngươi mau nhìn bên kia kìa ! Thật đẹp!" Jaejoong kích động chỉ vào một đóa tử vân mỹ lệ xa xa trên bầu trời hắc ám không ngừng nở rộ, dùng sứ phe phẩy cánh tay Yunho.
"Mau ngồi xuống, coi chừng ngã." Bất đắc dĩ nhìn Jaejoong, Yunho không đành lòng quở trách, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười khổ.
Vừa rồi Jaejoong nói muốn lên nóc nhà xem pháo hoa, mình không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Trước đây bản thân sẽ không như thế, mình thay đổi từ lúc nào vậy ?
Nhìn nghiêng khuôn mặt Jaejoong được pháo hoa giăng khắp bầu trời chiếu vào, khóe miệng Yunho nở một nụ cười.
JaeJae, là ngươi làm ta thay đồi, có phải không?
Ta có thể yêu không ?
Đột nhiên có chút bàng hoàng và sợ hãi.
Nếu có một ngày, JaeJae của hắn ly khai, hắn phải làm sao đây ?
Không !
Ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này phát sinh.
JaeJae à
Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi ly khai!
Không muốn nghĩ đến chuyện xui xẻo đó, Yunho quay sang nhìn pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, cùng Jaejoong hưởng thụ giờ khắc tuyệt vời này.
"Cha" Pháo hoa bắn được một vòng, Jaejoong đột nhiên nghĩ tới khối ngọc mua ở chợ, từ trong lòng ngực sờ soạng lấy nó ra.
"Ân?" Yunho quay đầu nhìn đôi mắt Jaejoong vào ban đêm sáng rực, giống như nai con khả ái.
"Cha, đây là vật lần trước ở chợ ta mua. Tặng cho ngươi nè" Jaejoong đỏ mặt nói nho nhỏ. May mắn bây giờ là ban đêm.
"JaeJae giúp cha mang nha!" Nhìn Jaejoong cúi thấp đầu, Yunho biết tiểu tử này đang đỏ mặt.
"A? ân!" Jaejoong thụ sủng nhược kinh đưa tay đến, cẩn thận tỉ mỉ giúp Yunho mang ngọc bội.
Lúc đầu cho rằng Yunho tâm cao khí ngạo chắc sẽ không thích khối ngọc bội tầm thường này, hơn nữa ngọc bội này hoàn toàn không tương xứng với y phục.
"JaeJae thực sự đã trưởng thành" Yunho cười nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận của Jaejoong.
Nghe lời nói của Yunho, Jaejoong càng cúi đầu thấp hơn.
Đúng vậy
Hắn chỉ xem ta nhi tử mà hắn thương yêu.
Ai lại không vui mừng khi tiếp nhận lễ vật của nhi tử ?
Huống chi Yunho là ngươi yêu nhi tử nhu vậy.
Chỉ có ta đa tình mà thôi ?
Nhưng mà
Thực sự không muốn ly khai.
Tự mình đa tình cũng được
Jung Yunho!
Ta nhận định ngươi !
Ta sẽ không buông tay!
"Huống chi Yunho là ngươi (người) yêu nhi tử nhu vậy."
Trả lờiXóaJae Jae ngốc tự đi làm mình đau lòng như vậy :(