[Chính văn chương thứ ba mươi hai]
Trong phòng khách, Yunho phụng phịu ngồi ở vị trí chủ tọa, Jaejoong và Junsu cùng nhau quỳ trong đại sảnh.
Cái gì vậy !
Thực sự là ta không có quyền gì sao !
Tốt xấu gì ta cũng là cục cưng hài tử của hắn !
Ách
Mặc dù là giả mạo.
Tại sao có thể tùy tùy tiện tiện dùng cách xử phạt thể xác này đối với ta? !
Ngươi có biết đây là phạm pháp không ? !
Jaejoong trong lòng đem Yunho mắng một tràng, hoàn toàn quên trước đây đối Yunho có cảm giác tốt thế nào.
"Nói! Quyển sách này là sao ? !" Yunho tay cầm quyền sách nọ, nghiêm túc trừng mắt với hai người quỳ trên mặt đất.
"A? Tỷ phu, quyển sách này không phải là bí tịch võ công sao ?" Junsu một bộ dạng ngây thơ.
Đồ ngốc !
Jaejoong trong lòng âm thầm mắng Junsu, nhưng cũng mở miệng.
"Cha, chúng ta có làm sai gì đâu ? Cha không nên tức giận, lát nữa ta cùng... ách... cùng cậu đi chép sách." Jaejoong nói xong cố gắng nháy con mắt nặn ra vài giọt nước mắt.
Trời ạ !
Lại phải dùng chiêu này nữa !
Ta thấy thương cảm cho mí mắt quá !
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ sinh ra nhiều nếp nhăn nữa
"Quên đi" Mi tâm của Yunho cuốn lại nhíu chặt, "Trung bá, ngươi bảo Nhị lão gia đến đây cho ta."
Nghĩ đến việc Jaejoong và Junsu chỉ là hai tiểu hài tử mười mấy tuổi, trong nhà bình thường trông nom rất nghiêm, hẳn là sẽ không tìm đến mấy thứ kia.
Nghĩ như vậy, Yunho đem tức giận trút hết lên người Yoochun.
"Cha, chúng ta có thể cáo lui không ?" Jaejoong dè dặt nhìn Yunho, rất sợ hắn sẽ đổi ý.
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi! Lát nữa mỗi người đem Đạo Đức Kinh chép năm lần cho ta."
"Tỷ phu" Junsu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn làm nũng.
"Ân, cha, ta đã biết." Jaejoong che miệng Junsu, một đường kéo Junsu ra phòng khách.
"Trời ạ a a a a! ! ! Đạo Đức Kinh nhiều trang như vậy, khi nào mới chép xong ? !" Nhìn quyển Đạo Đức Kinh, Jaejoong cảm thấy bản thân như sắp té xỉu.
"Ta vừa rồi muốn cầu xin tỷ phu, ngươi lại không cho" Junsu bất mãn mân mê miệng, phát sầu gãi tóc.
Trời ơi !
Chép năm lần, chừng nào mới xong ? !
Đến khi hoàn thành, tay của mình chắc chắn sẽ gẫy mất !
Còn tưởng rằng Đạo Đức Kinh cùng Tam Tự kinh giống nhau, không nghĩ tới...
Ách
Không phải là chỉ thay đổi hai chữ thôi sao ?
Sao lại khác nhau đến vậy ? !
Ta sắp điên mất
-------------------------
"Yunho ca, ngươi gọi ta sao ? !" Yoochun nhỏ giọng đi vào thư phòng, lại bất ngờ bị ánh mắt của Yunho hù dọa, "Ách, ca, ngươi làm sao vậy?"
Năm nay mùa đông tới sớm ngoài ý muốn sớm, tuyết đầu mùa cũng đã rơi.
Sáng sớm hôm nay Yunho ca phân phó phải chuẩn bị đặt mua y phục mùa đông, Yoochun vội vàng dẫn theo mấy hạ nhân vào thành đi thu xếp.
Vừa từ bên ngoài bước vào, tuyết vẫn còn vươn trên tóc thì Trung bá nói lão gia cần tìm.
"Tự mình xem đi" Yunho đem "Bí tịch võ công" kia ném lên bàn.
"Ách" nhìn bìa sách quen thuộc, Yoochun bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi sao lại cho Junsu xem loại đồ vật này ? !" Yunho xoay người lại, có chút tức giận nhìn Yoochun.
Junsu tuy nói rằng là đệ đệ của Tú Nghiên nhưng tuổi so với Jaejoong còn nhỏ hơn. Nhìn Junsu từ nhỏ đến giờ, Yunho tất nhiên xem Junsu như con mình, đối hắn cũng có chút nghiêm ngặt.
Trong phòng khách, Yunho phụng phịu ngồi ở vị trí chủ tọa, Jaejoong và Junsu cùng nhau quỳ trong đại sảnh.
Cái gì vậy !
Thực sự là ta không có quyền gì sao !
Tốt xấu gì ta cũng là cục cưng hài tử của hắn !
Ách
Mặc dù là giả mạo.
Tại sao có thể tùy tùy tiện tiện dùng cách xử phạt thể xác này đối với ta? !
Ngươi có biết đây là phạm pháp không ? !
Jaejoong trong lòng đem Yunho mắng một tràng, hoàn toàn quên trước đây đối Yunho có cảm giác tốt thế nào.
"Nói! Quyển sách này là sao ? !" Yunho tay cầm quyền sách nọ, nghiêm túc trừng mắt với hai người quỳ trên mặt đất.
"A? Tỷ phu, quyển sách này không phải là bí tịch võ công sao ?" Junsu một bộ dạng ngây thơ.
Đồ ngốc !
Jaejoong trong lòng âm thầm mắng Junsu, nhưng cũng mở miệng.
"Cha, chúng ta có làm sai gì đâu ? Cha không nên tức giận, lát nữa ta cùng... ách... cùng cậu đi chép sách." Jaejoong nói xong cố gắng nháy con mắt nặn ra vài giọt nước mắt.
Trời ạ !
Lại phải dùng chiêu này nữa !
Ta thấy thương cảm cho mí mắt quá !
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ sinh ra nhiều nếp nhăn nữa
"Quên đi" Mi tâm của Yunho cuốn lại nhíu chặt, "Trung bá, ngươi bảo Nhị lão gia đến đây cho ta."
Nghĩ đến việc Jaejoong và Junsu chỉ là hai tiểu hài tử mười mấy tuổi, trong nhà bình thường trông nom rất nghiêm, hẳn là sẽ không tìm đến mấy thứ kia.
Nghĩ như vậy, Yunho đem tức giận trút hết lên người Yoochun.
"Cha, chúng ta có thể cáo lui không ?" Jaejoong dè dặt nhìn Yunho, rất sợ hắn sẽ đổi ý.
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi! Lát nữa mỗi người đem Đạo Đức Kinh chép năm lần cho ta."
"Tỷ phu" Junsu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn làm nũng.
"Ân, cha, ta đã biết." Jaejoong che miệng Junsu, một đường kéo Junsu ra phòng khách.
"Trời ạ a a a a! ! ! Đạo Đức Kinh nhiều trang như vậy, khi nào mới chép xong ? !" Nhìn quyển Đạo Đức Kinh, Jaejoong cảm thấy bản thân như sắp té xỉu.
"Ta vừa rồi muốn cầu xin tỷ phu, ngươi lại không cho" Junsu bất mãn mân mê miệng, phát sầu gãi tóc.
Trời ơi !
Chép năm lần, chừng nào mới xong ? !
Đến khi hoàn thành, tay của mình chắc chắn sẽ gẫy mất !
Còn tưởng rằng Đạo Đức Kinh cùng Tam Tự kinh giống nhau, không nghĩ tới...
Ách
Không phải là chỉ thay đổi hai chữ thôi sao ?
Sao lại khác nhau đến vậy ? !
Ta sắp điên mất
-------------------------
"Yunho ca, ngươi gọi ta sao ? !" Yoochun nhỏ giọng đi vào thư phòng, lại bất ngờ bị ánh mắt của Yunho hù dọa, "Ách, ca, ngươi làm sao vậy?"
Năm nay mùa đông tới sớm ngoài ý muốn sớm, tuyết đầu mùa cũng đã rơi.
Sáng sớm hôm nay Yunho ca phân phó phải chuẩn bị đặt mua y phục mùa đông, Yoochun vội vàng dẫn theo mấy hạ nhân vào thành đi thu xếp.
Vừa từ bên ngoài bước vào, tuyết vẫn còn vươn trên tóc thì Trung bá nói lão gia cần tìm.
"Tự mình xem đi" Yunho đem "Bí tịch võ công" kia ném lên bàn.
"Ách" nhìn bìa sách quen thuộc, Yoochun bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi sao lại cho Junsu xem loại đồ vật này ? !" Yunho xoay người lại, có chút tức giận nhìn Yoochun.
Junsu tuy nói rằng là đệ đệ của Tú Nghiên nhưng tuổi so với Jaejoong còn nhỏ hơn. Nhìn Junsu từ nhỏ đến giờ, Yunho tất nhiên xem Junsu như con mình, đối hắn cũng có chút nghiêm ngặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét