[Chính văn chương thứ ba mươi tám]
"Ca ca, đói bụng không ?" Nam hài ôm một đóng cỏ khô từ phía sau miếu nhỏ đi tới, đặt bên người Jaejoong, bản thân cũng ngồi lên.
"Ân, nghe ngươi nói như thế bổng nhiên cảm thấy đói bụng." Jaejoong xấu hổ sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, nhớ đến việc buổi tối chưa có gì vào bụng !
Hừ!
Sớm biết như vậy thì ăn cơm xong rồi đi !
Ách
Quên đi
Phải chừa lại cho mình một chút khí phách chứ !
"Ca ca, ta có bánh màn thầu này, nếu như ca ca không chê thì ăn đi!" Nam hài đưa bánh màn thầu cho Jaejoong cười cười.
"Ân!" Jaejoong tiếp nhận bánh màn thầu cắn một cái thật to.
"Ân? Không ! ! !" Jaejoong đột nhiên cảm thấy mùi vị lạ, phun bánh màn thầu ra, tinh tế nhìn lại, trên bánh còn một mảng mốc meo.
"A!" Nam hài thấy Jaejoong đem bánh màn thầu ném xuống đất, đau lòng nhặt lên.
Jaejoong đột nhiên nhớ tới việc nam hài từng nói hắn đã ba ngày chưa ăn gì, đem bánh màn thầu duy nhất này cho mình mà mình lại...
Kim Jaejoong!
Ngươi lúc đó chẳng phải cũng khổ như vậy sao ?
Thế mà sau vài ngày đã tự coi mình là thiếu gia ? !
Ngươi là một tên hỗn đản!
Ngươi không phải hận những người như vậy sao ? !
Thế mà sao hôm nay ngươi cũng biến thành dạng người đó ? !
Nhìn nam hài đau lòng, Jaejoong hận không thể hung hăng nhéo vào lỗ tai mình.
"Xin lỗi" Jaejoong luống cuống tay chân lôi kéo tay nam hài xin lỗi.
"Không, là lỗi của ta, biết rõ bánh này mốc meo rồi mà lại đem cho ca ca ăn. Ca ca là hài tử trong gia đình phú quý, sao có thể ăn thứ này" Nước mắt nam hài rõ ràng đã rớt xuống, nhưng vẫn an ủi Jaejoong.
"Đừng nói nữa!" Jaejoong nâng vai nam hài dậy, "Ta không phải là hài tử gia đình phú quý gì cả ! Ta cũng từng sống gian khổ như vậy, có khi còn khổ hơn ngươi nữa ! Cho nên, từ hôm nay trở đi ngươi phải học cách bảo vệ mình, biết không ? !"
"Ân" Nam hài nhìn Jaejoong kinh ngạc gật đầu.
"Được rồi! Ngươi tên gì ? Từ hôm nay trở đi ta chính là ca ca ngươi ! Ta sẽ quản giáo ngươi!" Jaejoong cười dùng sức mà vỗ vai nam hài.
"Ta, ta là Kim Kibum, năm nay 17 tuổi." Nam hài ngượng ngùng cúi đầu, khẽ cười.
Người nhà ?
Thật tốt
Thật tốt
"Ách, ngươi 17 tuổi ?" Jaejoong không thể tin được mở to hai mắt.
Lẽ nào nam hài người gầy teo nho nhỏ trước mặt này còn lớn hơn mình ? !
Trời ạ !
Ta lúc nào cũng chỉ có thể làm "Ca ca" được một lúc thôi sao !
Shim Changmin kia căn bản không coi ta là ca ca mà.
"Ca ca tên gì ? Năm nay bao nhiêu tuổi ?" Kibum oai đầu, đánh giá cẩn thận vị ca ca này.
(*^__^*) hì hì. . .
Lớn lên thật đẹp nha !
Có ca ca như vậy thật tốt
"Ách, ta là Kim Jaejoong, người chỉ cần biết ta lớn hơn ngươi là được rồi !" Jaejoong cũng không thừa nhận mình nhỏ tuổi hơn tiểu tử Kibum này.
"Nha! Ca ca cùng họ với ta nha !" Kibum vui vẻ lắc lắc cánh tay Jaejoong.
Sàng nhà mềm mại đột nhiên biến thành cỏ khô, tuy rằng đã từng ngủ ở vòm cầu, bây giờ đột nhiên thay đổi khiến Jaejoong không thích nghi được.
Nghe được KiBum ngủ bênh cạnh thỉnh thoảng lật tới lật lui, chẳng lẽ là đói bụng mà ngủ không được ?
Jaejoong nghĩ đến bánh màn thầu vừa bị mình ném xuống, có chút áy náy.
"Kibum, Kimbum, đói bụng không ngủ được sao ?" Jaejoong đứng lên muốn trò chuyện cùng Kibum, lại thấy Kibum mặt mồ hôi cắn chặt môi dưới.
"Không, không có việc gì" Nói liên tục nhưng khí lực không có, hai tay gắt gao che bụng, sắc mặt tái nhợt.
"Kibum ! Ngươi đừng làm ta sợ!" Jaejoong lăn lông lốc đứng lên, phe phẩy vai Kibum.
"Ca ca, ta đau quá" Vẻ mặt Kibum đã nhăn lên, mồ hôi lạnh làm ướt y phục mỏng manh.
"Mau! lên lưng ta!" Jaejoong ngồi xổm trước mặt Kibum, Kibum giãy dụa bò lên lưng Jaejoong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét