[Chính văn chương thứ bốn mươi tám]
Trời đã tối rồi, hai người còn đang chạy trên đường.
"Joongie, chúng ta đi đâu bây giờ?" Trên mặt Junsu còn vươn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi đến đỏ rực.
"Hừ! Dù sao cũng không thể trở về!" Jaejoong bỉu môi, cũng không quên dùng ống tay áo tỉ mỉ lau khô lệ trên mặt Junsu, "Đừng khóc, lát nữa mặt sẽ nứt ra cho ngươi đau chết."
"Chunnie có tìm ta không?" Junsu cúi đầu, vừa thấy Yoochun và người đàn bà kia ở cùng một chỗ, trái tim thực sự đau nhức đến sắp chết.
"Nếu hắn lo lắng sẽ tự tìm tới!" Jaejoong nghiêm mặt, nghĩ đến việc mình lôi kéo Junsu chạy mà Yunho cũng không đuổi theo thì tức giận lên.
Jung Yunho!
Tên lường gạt!
Đồ đầu heo!
Không phải đã nói sẽ chiếu cố ta sao ?
Hiện tại ngươi ở nơi nào ?
Ta lạc đường, ngươi có biết hay không ? !
Jaejoong cảm thấy mình làm người thực sự quá thất bại, sống nhiều năm như vậy mà không phân rõ phương hướng, càng ngày càng trở nên kỳ quái như thế.
Đột nhiên cảm thấy không có Jung Yunho sẽ không sống nổi.
Muốn chết à!
Jaejoong dùng sức mà vỗ vỗ vào ót mình, muốn đánh đuổi ý nghĩ kỳ quái này.
Tuyết lại bắt đầu rơi, hơn nữa gió càng lạnh, y phục trên người căn bản không thể chống lạnh được.
Kim Jaejoong nhịn không được muốn chữi ông trời.
Con mẹ nó !
Mỗi lần tiểu gia ta rời nhà trốn đi chơi, ngươi đều cho tuyết rơi!
Ngươi thích đối địch ta phải không ? !
Điên rồi!
Ta muốn điên mất !
"Joongie, ta lạnh quá, sẽ bị đông cứng mất. Làm sao bây giờ?" Junsu tội nghiệp túm góc áo của Jaejoong, hai gò má đỏ bừng như đông lạnh, nước mũi nhiễu tùm lum.
Jaejoong liếc nhìn trời cao, lại nhìn đến Junsu, Jaejoong cảm giác hắn như cha của tiểu hài tử.
"Joongie, thực sự lạnh quá" Junsu khổ sở hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thực sự rất lạnh, đáng lẽ giờ này phải nằm trong chăn, kế bên là bếp lò ấm áp, còn có thể nghe Chunnie kể chuyện xưa.
Ngô
Nghĩ đến Chunnie, viền mắt Junsu lại bắt đầu đỏ.
Chunnie ôm nữ nhân khác, còn cười rất hài lòng.
"Được rồi, đừng khóc" Jaejoong quả thực bất đắc dĩ, sớm biết như vậy sẽ không mang tiểu hài tử này đi cùng, "Ta còn tiền vừa nãy lừa gạt cái tên Choi Dong Wook kia, chúng ta đi tìm gia khách sạn thôi ? !"
"Ân" Junsu nhu thuận gật đầu, mặc cho Jaejoong lôi kéo đi.
"Chưởng quầy! Mau chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng thượng hạng, đem thêm rượu và thức ăn tốt nhất lên đây!" Chọn một khách sạn nhìn không tồi, Jaejoong lôi kéo Junsu đi vào.
Thật là lạnh đến chết mất, ở ngoài đông lạnh lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được một gian giống khách sạn.
Cách khách sạn trước đó bọn họ ở không xa, như vậy cũng thuận tiện cho Yunho tìm bọn họ.
Jaejoong đột nhiên phát hiện, chính mình thật sự bị tên hỗn đản Jung Yunho kia hấp dẫn, mặc kệ đi tới chỗ nào trong đầu đều nghĩ đến cái tên Jung Yunho kia.
Nhìn chủ quán bưng rượu và thức ăn lên, Jaejoong cùng Junsu bắt đầu ăn như hổ đói.
Dù sao từ giờ ngọ đến bây giờ vẫn không có gì vào bụng, hơn nữa trên đường lắc lư một buổi tối, lại gặp trời đông thật lạnh.
"Jaejoong thiếu gia ở đây sao?" Trong lúc Jaejoong đang ăn đầy miệng, một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên.
"Ân?" Jaejoong cũng bất chấp lau miệng, miệng đầy thức ăn quay đầu lại.
"Tại hạ Choi Dong Wook, Jaejoong thiếu gia còn nhớ ta không ?" Choi Dong Wook nhìn cách Jaejoong ăn không khỏi bật cười.
Trạc Ngạo sơn trang tiểu thiếu gia là đây sao, thoạt nhìn giống tên khất hơn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất khả ái.
"Vâng, chào ngươi !" Jaejoong liếc mắt một cái, tiếp tục quay đầu "xử lý" đùi gà.
Hừ hừ!
Gặp ngươi là xui xẻo rồi.
Yunho đến nơi đó nhất định là do ngươi lôi kéo !
Nhất định là ngươi!
Nhìn bộ dạng của ngươi chắc chắn không phải là người tốt!
Buồn nôn!
Lớn lên không chịu làm người tốt, cư nhiên lại thích đi đến cái nơi đó.
"Joongie, hắn không phải tới tìm chúng ta đòi tiền chứ ?" Junsu thấy Choi Dong Wook lại càng hoảng sợ, khẩn trương cúi người xuống.
"Chúng ta lấy tiền của hắn sao? Ai nhìn thấy?" Jaejoong trừng con mắt, bộ dạng giả ngu.
Hừ hừ!
Muốn tiền? !
Không có cửa đâu!
Ta đã nuốt vào rồi, ai dám bắt ta nhổ ra ? !
"Jaejoong à, sao ngươi không về? Trễ thế này rồi, phụ thân ngươi sẽ sốt ruột đấy." Choi Dong Wook không bởi vì sự lạnh nhạt của Jaejoong mà tức giận, khuôn mặt tươi cười vẫn như trước.
"Hừ! Ai cần ngươi lo ? !" Jaejoong không để ý đến Choi Dong Wook, tiếp tục liếc Choi Dong Wook.
"Nếu như không chê, tại hạ sẽ dẫn các ngươi về !" Đối mặt với sự vô lý của Jaejoong, Choi Dong Wook vẫn rất có phong độ duy trì khuôn mặt tươi cười.
"Hừ hừ! Ngươi không cần giả bộ người tốt! Đàn ông các ngươi, không đúng, lão nam nhân ngươi là quạ đen nhất thiên hạ! Không biết thẹn chạy đến cái nơi kia." Jaejoong nghiêm mặt, cuối cùng tìm khăn lau khô miệng.
"Nguyên lai tiểu thiếu gia là vì chuyện này mà tức giận ? !" Nghe xong lời nói của Jaejoong, Choi Dong Wook cười, xem ra người này vẫn còn tâm tính tiểu hài tử.
"Chuyện này là sao ? ! Ta cũng không muốn nghĩ đến, nhưng có liên quan đến cha ta, không nghĩ không được!" Jaejoong bất mãn cuối cùng hoàn toàn bạo phát.
Nói đến sự kiện này, Junsu ngồi một bên lại nghĩ tới Chunnie nhà hắn, lại bắt đầu chìm trong nổi khổ.
"Jaejoong à, chỉ là hiểu lầm thôi." Nhìn Jaejoong tức giận như tiểu sư tử, Choi Dong Wook càng cảm thấy khả ái, "Ta cùng Jung công tử, cũng chính là cha ngươi, chúng ta chỉ là đến nơi đó bàn chuyện làm ăn thôi."
"Nói bậy! Nếu chỉ bàn chuyện làm ăn, thì chỉ có đại ngốc mới tới nơi đó ?" Jaejoong không buông tha.
Hừ hừ!
Kim Jaejoong ta không phải là loại người dễ bị lừa gạt.
Ai mà tin các ngươi chỉ đến đó bàn chuyện làm ăn.
"Phụ thân ngươi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ "
"Thí ! Đi kĩ viện mà gọi là bất đắc dĩ ? !" Jaejoong không khách khí cắt đứt lời nói của Choi Dong Wook.
"Phụ thân ngươi không nói với người sao ! Gần đây Trạc Ngạo sơn trang của các ngươi không làm ăn tốt, phỏng chừng có người phía sau quấy nhiễu. Lần này là vì tránh tai mắt của người khác nên chọn nơi đó để bàn chuyện." Choi Dong Wook nhìn Jaejoong thả lỏng khuôn mặt nhỏ nhắn, bất giác buồn cười, "Hơn nữa ngươi nói xem nếu như chúng ta đi đến nơi đó không cho mấy cô nương hầu hạ, như vậy càng thêm kỳ quái, phải không?"
"Ân? Nói như vậy là ta hiểu lầm các ngươi?" Jaejoong oai đầu suy nghĩ.
Nha!
Đầu hôn mê mất !
Nếu như sự tình thật là như vậy, chẳng phải mình là người có lỗi sao ? !
Nha nha nha nha!
Muốn chết!
Lần này Jung Yunho kia sẽ không kéo mình về dùng đại hình chứ ? !
Không được !
Ta không thừa nhận hiện thực!
"Kia, Joongie, chúng ta trở về đi" nghe xong lời nói của Choi Dong Wook, tâm tình Junsu biến đổi rõ ràng, vẻ mặt hồng như quả đào, không biết là do bị đông lạnh hay do nghe đến Chunnie không phản bội mình mà kích động.
"Ta, chúng ta" Jaejoong cũng nói lắp.
Hiện giờ ước gì có thể trở về bên cạnh Yunho, nhưng nếu như thế chẳng phải quá thật mất mặt sao ? !
Kia
Yunho có lo lắng cho mình không?
"Để ta đưa các ngươi về !" Nhìn Jaejoong chần chừ, Choi Dong Wook cười nói.
Tiểu tử này đang do dự.
"Cứ xưng tại hạ, tại hạ, nghe phiền chết!" Jaejoong không trả lời Choi Dong Wook, quệt mồm bộ dạng không tình nguyện.
"Đã biết, ta dẫn các ngươi về ?" Choi Dong Wook cười cười, hắn biết tâm ý Jaejoong đã tiếp thu bản thân,... ít nhất ... Không cảm thấy chán ghét.
"Ân, nhưng mà đừng có nói là ta muốn trở về." Jaejoong chết vẫn sĩ diện.
"Hảo, hảo, ta đã nói là ta buộc ngươi trở về, hướng cha ngươi đòi tiền thưởng, được không?" Choi Dong Wook hiện tại quả thực dở khóc dở cười.
"Ân, được rồi "
Cứ như vậy, lần thứ hai rời nhà của Jaejoong kết thúc.
Lôi kéo tay Junsu, làm bộ không tình nguyện ngồi trên mã xa của Choi Dong Wook.
Trời đã tối rồi, hai người còn đang chạy trên đường.
"Joongie, chúng ta đi đâu bây giờ?" Trên mặt Junsu còn vươn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi đến đỏ rực.
"Hừ! Dù sao cũng không thể trở về!" Jaejoong bỉu môi, cũng không quên dùng ống tay áo tỉ mỉ lau khô lệ trên mặt Junsu, "Đừng khóc, lát nữa mặt sẽ nứt ra cho ngươi đau chết."
"Chunnie có tìm ta không?" Junsu cúi đầu, vừa thấy Yoochun và người đàn bà kia ở cùng một chỗ, trái tim thực sự đau nhức đến sắp chết.
"Nếu hắn lo lắng sẽ tự tìm tới!" Jaejoong nghiêm mặt, nghĩ đến việc mình lôi kéo Junsu chạy mà Yunho cũng không đuổi theo thì tức giận lên.
Jung Yunho!
Tên lường gạt!
Đồ đầu heo!
Không phải đã nói sẽ chiếu cố ta sao ?
Hiện tại ngươi ở nơi nào ?
Ta lạc đường, ngươi có biết hay không ? !
Jaejoong cảm thấy mình làm người thực sự quá thất bại, sống nhiều năm như vậy mà không phân rõ phương hướng, càng ngày càng trở nên kỳ quái như thế.
Đột nhiên cảm thấy không có Jung Yunho sẽ không sống nổi.
Muốn chết à!
Jaejoong dùng sức mà vỗ vỗ vào ót mình, muốn đánh đuổi ý nghĩ kỳ quái này.
Tuyết lại bắt đầu rơi, hơn nữa gió càng lạnh, y phục trên người căn bản không thể chống lạnh được.
Kim Jaejoong nhịn không được muốn chữi ông trời.
Con mẹ nó !
Mỗi lần tiểu gia ta rời nhà trốn đi chơi, ngươi đều cho tuyết rơi!
Ngươi thích đối địch ta phải không ? !
Điên rồi!
Ta muốn điên mất !
"Joongie, ta lạnh quá, sẽ bị đông cứng mất. Làm sao bây giờ?" Junsu tội nghiệp túm góc áo của Jaejoong, hai gò má đỏ bừng như đông lạnh, nước mũi nhiễu tùm lum.
Jaejoong liếc nhìn trời cao, lại nhìn đến Junsu, Jaejoong cảm giác hắn như cha của tiểu hài tử.
"Joongie, thực sự lạnh quá" Junsu khổ sở hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thực sự rất lạnh, đáng lẽ giờ này phải nằm trong chăn, kế bên là bếp lò ấm áp, còn có thể nghe Chunnie kể chuyện xưa.
Ngô
Nghĩ đến Chunnie, viền mắt Junsu lại bắt đầu đỏ.
Chunnie ôm nữ nhân khác, còn cười rất hài lòng.
"Được rồi, đừng khóc" Jaejoong quả thực bất đắc dĩ, sớm biết như vậy sẽ không mang tiểu hài tử này đi cùng, "Ta còn tiền vừa nãy lừa gạt cái tên Choi Dong Wook kia, chúng ta đi tìm gia khách sạn thôi ? !"
"Ân" Junsu nhu thuận gật đầu, mặc cho Jaejoong lôi kéo đi.
"Chưởng quầy! Mau chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng thượng hạng, đem thêm rượu và thức ăn tốt nhất lên đây!" Chọn một khách sạn nhìn không tồi, Jaejoong lôi kéo Junsu đi vào.
Thật là lạnh đến chết mất, ở ngoài đông lạnh lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được một gian giống khách sạn.
Cách khách sạn trước đó bọn họ ở không xa, như vậy cũng thuận tiện cho Yunho tìm bọn họ.
Jaejoong đột nhiên phát hiện, chính mình thật sự bị tên hỗn đản Jung Yunho kia hấp dẫn, mặc kệ đi tới chỗ nào trong đầu đều nghĩ đến cái tên Jung Yunho kia.
Nhìn chủ quán bưng rượu và thức ăn lên, Jaejoong cùng Junsu bắt đầu ăn như hổ đói.
Dù sao từ giờ ngọ đến bây giờ vẫn không có gì vào bụng, hơn nữa trên đường lắc lư một buổi tối, lại gặp trời đông thật lạnh.
"Jaejoong thiếu gia ở đây sao?" Trong lúc Jaejoong đang ăn đầy miệng, một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên.
"Ân?" Jaejoong cũng bất chấp lau miệng, miệng đầy thức ăn quay đầu lại.
"Tại hạ Choi Dong Wook, Jaejoong thiếu gia còn nhớ ta không ?" Choi Dong Wook nhìn cách Jaejoong ăn không khỏi bật cười.
Trạc Ngạo sơn trang tiểu thiếu gia là đây sao, thoạt nhìn giống tên khất hơn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất khả ái.
"Vâng, chào ngươi !" Jaejoong liếc mắt một cái, tiếp tục quay đầu "xử lý" đùi gà.
Hừ hừ!
Gặp ngươi là xui xẻo rồi.
Yunho đến nơi đó nhất định là do ngươi lôi kéo !
Nhất định là ngươi!
Nhìn bộ dạng của ngươi chắc chắn không phải là người tốt!
Buồn nôn!
Lớn lên không chịu làm người tốt, cư nhiên lại thích đi đến cái nơi đó.
"Joongie, hắn không phải tới tìm chúng ta đòi tiền chứ ?" Junsu thấy Choi Dong Wook lại càng hoảng sợ, khẩn trương cúi người xuống.
"Chúng ta lấy tiền của hắn sao? Ai nhìn thấy?" Jaejoong trừng con mắt, bộ dạng giả ngu.
Hừ hừ!
Muốn tiền? !
Không có cửa đâu!
Ta đã nuốt vào rồi, ai dám bắt ta nhổ ra ? !
"Jaejoong à, sao ngươi không về? Trễ thế này rồi, phụ thân ngươi sẽ sốt ruột đấy." Choi Dong Wook không bởi vì sự lạnh nhạt của Jaejoong mà tức giận, khuôn mặt tươi cười vẫn như trước.
"Hừ! Ai cần ngươi lo ? !" Jaejoong không để ý đến Choi Dong Wook, tiếp tục liếc Choi Dong Wook.
"Nếu như không chê, tại hạ sẽ dẫn các ngươi về !" Đối mặt với sự vô lý của Jaejoong, Choi Dong Wook vẫn rất có phong độ duy trì khuôn mặt tươi cười.
"Hừ hừ! Ngươi không cần giả bộ người tốt! Đàn ông các ngươi, không đúng, lão nam nhân ngươi là quạ đen nhất thiên hạ! Không biết thẹn chạy đến cái nơi kia." Jaejoong nghiêm mặt, cuối cùng tìm khăn lau khô miệng.
"Nguyên lai tiểu thiếu gia là vì chuyện này mà tức giận ? !" Nghe xong lời nói của Jaejoong, Choi Dong Wook cười, xem ra người này vẫn còn tâm tính tiểu hài tử.
"Chuyện này là sao ? ! Ta cũng không muốn nghĩ đến, nhưng có liên quan đến cha ta, không nghĩ không được!" Jaejoong bất mãn cuối cùng hoàn toàn bạo phát.
Nói đến sự kiện này, Junsu ngồi một bên lại nghĩ tới Chunnie nhà hắn, lại bắt đầu chìm trong nổi khổ.
"Jaejoong à, chỉ là hiểu lầm thôi." Nhìn Jaejoong tức giận như tiểu sư tử, Choi Dong Wook càng cảm thấy khả ái, "Ta cùng Jung công tử, cũng chính là cha ngươi, chúng ta chỉ là đến nơi đó bàn chuyện làm ăn thôi."
"Nói bậy! Nếu chỉ bàn chuyện làm ăn, thì chỉ có đại ngốc mới tới nơi đó ?" Jaejoong không buông tha.
Hừ hừ!
Kim Jaejoong ta không phải là loại người dễ bị lừa gạt.
Ai mà tin các ngươi chỉ đến đó bàn chuyện làm ăn.
"Phụ thân ngươi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ "
"Thí ! Đi kĩ viện mà gọi là bất đắc dĩ ? !" Jaejoong không khách khí cắt đứt lời nói của Choi Dong Wook.
"Phụ thân ngươi không nói với người sao ! Gần đây Trạc Ngạo sơn trang của các ngươi không làm ăn tốt, phỏng chừng có người phía sau quấy nhiễu. Lần này là vì tránh tai mắt của người khác nên chọn nơi đó để bàn chuyện." Choi Dong Wook nhìn Jaejoong thả lỏng khuôn mặt nhỏ nhắn, bất giác buồn cười, "Hơn nữa ngươi nói xem nếu như chúng ta đi đến nơi đó không cho mấy cô nương hầu hạ, như vậy càng thêm kỳ quái, phải không?"
"Ân? Nói như vậy là ta hiểu lầm các ngươi?" Jaejoong oai đầu suy nghĩ.
Nha!
Đầu hôn mê mất !
Nếu như sự tình thật là như vậy, chẳng phải mình là người có lỗi sao ? !
Nha nha nha nha!
Muốn chết!
Lần này Jung Yunho kia sẽ không kéo mình về dùng đại hình chứ ? !
Không được !
Ta không thừa nhận hiện thực!
"Kia, Joongie, chúng ta trở về đi" nghe xong lời nói của Choi Dong Wook, tâm tình Junsu biến đổi rõ ràng, vẻ mặt hồng như quả đào, không biết là do bị đông lạnh hay do nghe đến Chunnie không phản bội mình mà kích động.
"Ta, chúng ta" Jaejoong cũng nói lắp.
Hiện giờ ước gì có thể trở về bên cạnh Yunho, nhưng nếu như thế chẳng phải quá thật mất mặt sao ? !
Kia
Yunho có lo lắng cho mình không?
"Để ta đưa các ngươi về !" Nhìn Jaejoong chần chừ, Choi Dong Wook cười nói.
Tiểu tử này đang do dự.
"Cứ xưng tại hạ, tại hạ, nghe phiền chết!" Jaejoong không trả lời Choi Dong Wook, quệt mồm bộ dạng không tình nguyện.
"Đã biết, ta dẫn các ngươi về ?" Choi Dong Wook cười cười, hắn biết tâm ý Jaejoong đã tiếp thu bản thân,... ít nhất ... Không cảm thấy chán ghét.
"Ân, nhưng mà đừng có nói là ta muốn trở về." Jaejoong chết vẫn sĩ diện.
"Hảo, hảo, ta đã nói là ta buộc ngươi trở về, hướng cha ngươi đòi tiền thưởng, được không?" Choi Dong Wook hiện tại quả thực dở khóc dở cười.
"Ân, được rồi "
Cứ như vậy, lần thứ hai rời nhà của Jaejoong kết thúc.
Lôi kéo tay Junsu, làm bộ không tình nguyện ngồi trên mã xa của Choi Dong Wook.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét