Đồng Thiên Cốc

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

[DANMEI] NGƯƠI LÀ BA BA CỦA TA ?! - CHƯƠNG 47

[Chính văn chương thứ bốn mươi bảy]

Thấy xa phu từ lầu hai đi xuống, Jaejoong liền biết Choi Dong Wook ở nơi nào.

Tuy rằng đối với Choi Dong Wook thái độ khó chịu, nhưng hiện tại phải tìm hắn để xin giúp đỡ. Nếu Yunho biết mình nháo loạn ở nơi này, ai biết được mình sẽ bị Yunho lột da không.


Jaejoong lôi kéo Junsu, thừa dịp đám người kia bỏ đi, cả hai khom lưng bò lên lầu hai.

"Vị công tử này, tới đây, ta kính ngài một chén." Một nữ tử y phục tử sắc giơ chén rượu nịnh nọt cười, nhào vào lòng nhào Choi Dong Wook.

"Cô nương, ta tự làm là được rồi." Choi Dong Wook tiếp nhận chén rượu, cười cự tuyệt.

Choi Dong Wook cũng là một người giữ mình trong sạch, chưa từng tới những nơi như thế này, nếu không phải hôm nay đối phương hẹn mình ở nơi đây bàn chuyện làm ăn, có lẻ cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ đến những nơi này.

Yunho lạnh lùng nhìn tú bà vừa đưa mấy nữ tử vào nói là phải hầu hạ mấy vị đại gia. Nếu đã tới thanh lâu đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nếu như không gọi người bồi rượu chẳng phải là càng làm cho người ta nghi ngờ?

Mấy người nữ tử nhìn Yunho sắc mặt lạnh lùng cũng không dám tiến lên, chỉ là vây lấy Yoochun cùng Choi Dong Wook vẻ mặt cười mà thôi.

Yoochun bề ngoài tuy rằng làm cho người ta cảm giác rất phong lưu, nhưng đối với Junsu rất toàn tâm toàn ý, tuy không cự tuyệt cũng không tỏ vẻ lấy lòng nữ tử.

"Tới, tới, tới, đem rượi nhi hồng cất kĩ mấy năm của chúng ta lên đây ! Nếu không mấy vị công tử sẽ phật lòng đấy !"

"Ách, ngươi nghe xem, ta biết cái tên Choi Dong Wook kia không phải người tốt mà." Jaejoong núp ở cửa sương phòng, nghe thanh âm đà đà của người đàn bà kia đến nổi cả da gà.

"Joongie, chúng ta nhanh một chút đi! Bọn họ mà đuổi tới thì rất thàm." Junsu đẩy Jaejoong.

"Chờ một chút, để ta xem xem tên ngốc trứng cùng Choi Dong Wook bàn chuyện làm ăn là ai ?" Jaejoong dè dặt đẩy cánh cửa ra một chút chừa một khe nhỏ.

"Chunnie? !"

Thật bất hạnh, người ngồi đối diện cánh cửa chính là Yoochun, Junsu chỉ cần liếc mắt là thấy được.

"Chunnie! Ngươi..."

Không chờ Jaejoong kịp phản ứng, Junsu "Thình thịch" một tiếng đá văng cánh cửa, thấy một nữ nhân y phục "thiếu vải" đang mời rượu Yoochun, nước ở viền mắt không ngừng chuyển động.

"SuSu" vừa nhìn thấy Junsu đột nhiên xuất hiện, Yoochun sợ đến đẩy người đàn bà kia ngã xuống đất.

Nhưng hành vi này của Yoochun trong mắt Junsu lại giống như "Có tật giật mình" .

Jaejoong bộ dạng xem kịch vui, khóe mắt cũng không may liếc đến Yunho vẻ mặt đột nhiên biến sắc.

Hừ!

Nguyên lai đây là chuyện trọng yếu của người sao Jung Yunho ? !

Heechul còn nói ngươi rất thanh cao, nhiều năm như vậy chỉ yêu một mình Tú Nghiên.

Thí!

Ngươi nếu như chỉ yêu một mình Tú Nghiên thì hiện giờ ngươi đang làm gì đó ? !

Jaejoong cảm thấy viền mắt của mình hơi ươn ướt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Mình vì Yunho mà tức giận sao?

Không phải!

Không phải!

Mình chỉ thương cảm cho nữ nhân tên "Tú nghiên" mà thôi.

Còn có "Kim Jaejoong " kia nữa, thật không ngờ rằng cha hắn là người giả vờ đạo mạo!

Không đợi Yunho cùng Yoochun làm gì cả, Jaejoong lôi kéo Junsu viền mắt đã hồng hồng chạy ra ngoài.

Phía sau vang lên thanh âm la hét, xem ra là đám người kia đuổi theo.

Mặc kệ !

Dù sao có tên hỗn đản Jung Yunho này ở đây, để cho hắn dọn dẹp hết đi !

Gió, thổi tới trên mặt, lạnh lùng.

Là rơi lệ sao ?

Ta Kim Jaejoong là người không có nước mắt !

Bước nhanh hơn, tựa hồ chỉ có như vậy mới chạy trốn và quên đi trái tim mơ hồ đau đớn.

"Ba vị công tử đi à?" Thấy Yunho cùng Yoochun ra ngựa, đặt số tiền lớn trước mặt, tú bà tự nhiên là không dám nói gì nữa, thay vào vẻ mặt nịnh nọt dáng tươi cười.

Yunho không nói gì chỉ trừng mắt liếc, tú bà nhất thời cảm thấy chân nhuyễn đi, nhanh chóng lui xuống, không dám nói gì.

"Jung công tử, vị vừa rồi là?" Không nghĩ tới lại gặp tiểu nhân nhi thú vị kia ở đây, hơn nữa dường như có liên quan đến Jung Yunho mang bộ mặt lạnh lùng này.

"Khuyển tử Kim Jaejoong, đứa bé kia luôn bướng bỉnh. Xin Choi công tử không phiền lòng." Yunho khẽ nhíu mày, ngoài miệng lộ vẻ khách sáo dáng tươi cười, dù sao cũng thất lễ trước mặt Choi Dong Wook.

"Đâu, tiểu thiếu gia thoạt nhìn rất hoạt bát khả ái." Nghĩ đến bộ dạng xảo quyệt của Jaejoong trên đường, khóe miệng Choi Dong Wook nở một nụ cười.

"Choi công tử, chúng ta cáo từ trước." Yoochun hơi cười cười, nhớ tới đôi mắt hồng hồng của Junsu, Yoochun cảm thấy đau lòng. Muốn đem Junsu ôm vào ngực an ủi, nhưng mà ngại Choi Dong Wook ở đây, thế nên không thể biểu hiện ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét