Đồng Thiên Cốc

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

[DANMEI] LÃO BÀ CỦA TA 16 TUỔI - CHƯƠNG 4

[Chương 4]

Nửa đêm, Kỉ Diệu đang trong mộng đẹp bên trong Đại Xướng (cái nhà đáng yêu của ta). Mà bên cạnh hắn là Tiểu Mễ đang khóc hết sức thống khổ.
" Ô ~~~~" Tiểu Mễ rầm rì khóc.
Kỉ Diệu bị tiếng khóc của Tiểu Mễ làm cho bừng tỉnh, hắn mở đèn bàn bên cạnh.

"Làm sao vậy?"
Chỉ thấy Tiểu Mễ cuộn trong chăn, rơi lệ nhiều thành một đoàn.
"Tiểu Mễ, ngươi sao lại khóc? có chỗ nào không thoải mái sao?" hắn đặt tay trên trán Tiểu Mễ, sau đó lại sờ trán chính mình: " không có phát sốt a. Tiểu Mễ ngươi chỗ nào không thoải mái, ngươi nói cho ta biết a."
" Ô ~~~~" Tiểu Mễ vẻ mặt cầu xin nói: " Răng ta đau quá! Ta muốn mẹ!"  răng Tiểu Mễ rất đau. Bởi vì hắn rất sợ nha sĩ, những lúc chà kem lên răng, mẹ thường rất cẩn thận dùng Trì Xỉ Thủy (ta không biết chính xác đó là gì nhưng đoán được đây giống như một loại nước xúc miệng chữa đau răng) giúp hắn, sau đó ở bên giường chăm sóc hắn. hiện tại hắn răng rất đau , nhưng giờ mẹ không còn ở bên , hắn không khỏi đau thương.
" Ác! Tiểu Mễ đừng khóc, có phải rất đau không? ta hiện tại đi mua Trì Xỉ Thủy về nha. Đừng khóc nga! ta sẽ trở lại rất nhanh!" nói xong liền lập tức đứng lên, mặc thêm áo khoác, lấy bao tiền liền vội vàng hướng đến cửa hiệu mở cửa 24/24 chạy tới.
Quả nhiên không đến 15 phút, Kỉ Diệu hổn hển trở lại.
" Đến đây, hé miệng ra, ta giúp ngươi dùng nước thuốc chờ một chút sẽ không đau ." hắn thật cẩn thận giúp Tiểu Mễ dùng nước thuốc, nhìn thấy Tiểu Mễ rơi lệ đầy mặt hắn cực kỳ đau lòng, hận không thể thay thế Tiểu Mễ chịu đau, dù sao kem chà răng so với bệnh nặng còn đỡ hơn.
Tiểu Mễ khóc đến ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn, Tiểu Mễ cảm nhận được Kỉ Diệu thật sự ôn nhu, giống như mẹ nga ( nếu Kỉ Diệu biết chính mình bị so sánh với mẹ, hắn có thể không chống đỡ nổi mà ngã xuống đất).
" Còn đau nữa không? nhân viên hiệu thuốc nói đây là thuốc hữu hiệu nhất đấy. Nếu không hiệu quả như lời nói, ta sẽ đến xử đẹp hắn!" Kỉ Diệu khẽ vuốt những lọn tóc trên trán Tiểu Mễ.
" Không đau ."
" Không đau thì ngủ đi, ngày mai ngươi còn đến trường! Ân, ngươi ngày mai không cần đi học, ta dẫn ngươi đến nha sĩ!" Kỉ Diệu nói.
" Không cần!" vừa nghe đến nha sĩ, Tiểu Mễ kích động đẩy Kỉ Diệu ra: " Ta chết cũng không muốn đến nha sĩ!"
" Như vậy sao được? không nghe lời nha sĩ, lần sau sẽ rất đau, chi bằng chữa hết một lần, không phải lo lắng về sau."
" Không cần, Không cần." từ tiểu học hắn bởi vì kem đánh răng mà phải đến thầy thuốc. Lần đầu tiên gặp nha sĩ, hắn liền cảm thấy như gặp tên biến thái sát nhân điên cuồng trên phim ảnh, khi đó hắn đã nghĩ muốn chạy trốn, chỉ tiếc là thất bại . Sau lại gặp tên nha sĩ kia quên gây tê cho hắn mà đã chữa răng...... cái loại đau muốn chết này, hắn đến bây giờ còn nhớ rõ! cho nên bắt hắn đi gặp nha sĩ, hắn Nhạc Tiểu Mễ thà chết chứ không chịu khuất phục ( không cần nghiêm trọng như vậy chứ).
" Tiểu Mễ......" Kỉ Diệu còn muốn nói cái gì đó, lại bị Tiểu Mễ đánh gảy .
" Ngươi nếu bắt buộc ta đến nha sĩ ta liền ly hôn với ngươi !" Uống! không cần ly hôn nghiêm trọng như vậy
" Hảo, hảo. không đến nha sĩ." kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Kỉ Diệu hiểu được đạo lý này một cách sâu sắc.
" Thật sự?" Tiểu Mễ hỏi.
" Thật sự! thật sự! ngươi là lão bà của ta, ta sao dám lừa ngươi?" Kỉ Diệu âm thầm nói."tên nha sĩ chết bầm!" ( uy! nha sĩ không đắc tội đến ngươi nga)
" Ngày mai không cần đến trường?" Nai con giương ánh mắt nhìn hắn, làm cho Kỉ Diệu không đành lòng nói lời cự tuyệt trong lời nói.
" Là, là!"
" Theo ý ngươi đi." trên mặt Tiểu Mễ còn lộ ra nước mắt, nói giọng điệu đầy uy hiếp: " ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!" a, ngày mai lại có thể lấy công kiếm tiền !
" Đương nhiên, đương nhiên. Ta phải nghe lời lão bà! ta tuyệt đối nghe lời ngươi."
Tiểu Mễ ngáp một cái.
" Ngủ đi. Ta vẫn bên cạnh ngươi nè." Nghe lời hắn nói, những giọt lệ vẫn còn vươn trên mắt , hắn rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Kỉ Diệu cũng trên giường, ôm và hôn nhẹ lão bà, ăn vụng đậu hủ xong mới ngủ.
Tục ngữ nói rất đúng: bệnh về kem chữa răng. Tiểu Mễ chính dùng nó làm cớ, hôm nay cả ngày đều ở nhà tĩnh dưỡng. mà thân là đệ tử năm nhất đại học Đam Quốc —— Kỉ Diệu đương nhiên cũng lấy cớ chăm sóc lão bà ở trong nhà hôn nhẹ hắn!
Tuy rằng lý do có điểm gượng ép, nhưng là Kỉ Diệu lại kiên trì. Hắn nói thân là một sinh viên chân chính lại ngẫu nhiên trốn học.
Nếu không cần đến trường, hắn đương nhiên sẽ không rời giường sớm.( Tiểu Mễ lấy lý do bệnh,hôm nay cái gì cũng sẽ không làm, đương nhiên sẽ không đi chợ càn quét!) Kỉ Diệu cảm thấy có cái gì mềm mại đụng vào mặt hăn. Làm cho hắn ngứa ngáy.
" Tiểu Mễ hôn nhẹ......" Kỉ Diệu lẩm bẩm nói. Chẳng lẽ là Tiểu Mễ hôn, rốt cục đã cảm nhận được tình yêu của hắn?( đừng có nằm mộng!)
Di, như thế nào giống như có cái gì đó thật mạnh đặt bụng trên của hắn, Kỉ Diệu không cam lòng tỉnh mộng đẹp, bên cạnh không còn thân ảnh Tiểu Mễ? còn phát hiện Chiêu Tài hướng đến hắn
Nguyên lai vừa rồi nằm mơ, chạm vào thân hắn không phải Tiểu Mễ, mà là Đới Ngân cùng Tiến Bảo. Chiêu tài còn quá phận hơn nữa, còn muốn đánh lén ‘ vùng cấm ’ của hắn, may mắn phát hiện đích sớm, bằng không nếu Chiêu Tài hành động xong, hắn chỉ sợ gia nhập hội ‘BJ’, làm danh hiệu hội trưởng .( tuy rằng nói hắn đã muốn làm hội viên của ‘PTT’, nhưng là hắn vẫn là nam nha, bảo hắn vào ’BJ’, hắn thật sự khóc đến chết mất.) (theo như lời văn ta đoán BJ là hội những người mất... đó =)))
" Hừ, ba con mèo béo như heo, nếu tiêp tục lén lút lẻn phòng của ta và Tiểu Mễ , ta liền ăn thịt các ngươi!" hắn hung hăng uy hiếp nói.
Bất quá chúng nó giống như không đem lời nói của hắn đề vào lòng, nghênh ngang đi ra khỏi cửa phòng. Bỏ qua, không đem hắn để vào mắt.
" Này ba con heo chết, cũng không ngẫm lại rốt cuộc ai mới là chủ chúng bây, cư nhiên dám can đảm kiêu ngạo với ta như vậy. Thật sự là ‘ trong WC sào khiêu —— hơi quá đáng!’ (ta không rõ nhưng chắc là một câu chữi bậy)" Kỉ Diệu tức giận từ giường đứng lên, dù sao Tiểu Mễ ra ngoài, hắn cũng không nên ngủ tiếp.
Mọi thứ qua đi, hắn mới bắt đầu bước vào cuộc sống hàng ngày.
" Kỉ Diệu, ta đói bụng." bởi vì Tiểu Mễ ‘ bị bệnh ’, cho nên hôm nay việc nhà giao hết cho Kỉ Diệu, đương nhiên đây chính là đại sự.
" Tiểu Mễ, ngươi đói bụng không? muốn ăn gì? ta sẽ gọi nhà hàng mang tới." Kỉ Diệu nhìn đồng hồ, đã đến 11 giờ 45 phút , khó trách hắn đói như vậy. Căn cứ vào tay nghề thực sự của Kỉ Diệu thì không thể nào làm được. Vì nghĩ cho sức khỏe cả hai, bọn họ vẫn nên quyết định gọi thức ăn ở nhà hàng là an toàn nhất.
" Ta muốn ăn mì sợi." Tiểu Mễ nói." nhưng ta cũng muốn ăn bánh kem cùng Thọ Ti, khó lựa chọn quá à!"
" Không sợ, ta sẽ gọi hết cho ngươi." Kỉ Diệu buông điện thoại xuống.
" Muốn chết sao!" Tiểu Mễ nói: " Ngươi có rất nhiều tiền sao? có tiền cũng không nên tiêu xài hoang phí như vậy chứ, chẳng thà ngươi cho ta......"
" Là, là. Ta về sau tuyệt đối sẽ không như thế nữa. Ngươi khát nước rồi, uống nước cho thông cổ nào."
Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Mễ mới phát giác chính mình khát nước , vì thế tiếp nhận ly nước uống một hơi cạn sạch. Kỉ Diệu thấy hắn không hề lải nhải, mới nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với tiền tài, Tiểu Mễ thật sự tuyệt không bao giờ thả lỏng!
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, đại khái là nhân viên nhà hàng mang thức ăn đến. Kỉ Diệu lập tức hướng cửa đi đến, miễn Tiểu Mễ chịu đói thêm nữa.
Hai người ngồi song song trên ghế sô pha, vùi đầu vào ăn.
" Tiểu Mễ, kỳ thật trước kia ta đã nghĩ muốn hỏi ngươi, theo phương pháp kiếm tiền của ngươi, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng thế?"
" Ngươi hỏi để làm gì? muốn mưu sát ta để chiếm tài sản sao? muốn cắt xén tiền tiêu vặt của ta hay là xa thải người ở xong không chịu tăng tiền cho ta( Tiểu Mễ xa thải người ở trong nhà , chính mình tiếp nhận công tác này, thuận tiện cũng tiếp nhân luôn tiền lương của các nàng) nhà không có, cửa cũng không có (ý ẻm là anh công không cho ẻm cái gì cả)!" Tiểu Mễ giống như con nhím,hắn đứng lên đối mặt với Kỉ Diệu. Hắn dường như đã quên , Kỉ Diệu có giá còn hơn tiền gửi ngân hàng của hắn, Kỉ Diệu quả thực chính là một cái mỏ vàng!
" Không có! không có!" Kỉ Diệu lập tức làm sáng tỏ để tránh Tiểu Mễ hiểu lầm: " Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi!"
" Ta sẽ không nói cho ngươi, đây là bí mật quốc gia." ( Không nghiêm trọng như vậy chứ) Tiểu Mễ nói xong. Câu nói cửa miệng của hắn là tiền của lão công là tiền của lão bà, tiền của lão bà vẫn là tiền của lão bà. Tiền của vợ là của vợ, sao có thể nói cho lão công biết được? (ta phục sự yêu tiền của bạn ấy)
" Ách, được rồi. Ta không hỏi ." Kỉ Diệu sờ sờ mũi, suy nghĩ làm sao đánh bại phương châm ‘ tiền tài là mạng sống ’ của Tiểu Mễ, chắc phải trải qua trường kỳ kháng chiến." Lão bà Tiểu Mễ à, hôm nay chúng ta có tiết mục gì nhỉ? xem phim, đi dạo phố hay shopping?"
" Ngươi lại đây một chút." bỗng nhiên Tiểu Mễ ngoắc ngoắc đầu ngón tay ý bảo Kỉ Diệu tới gần một chút.
" Chuyện gì a, Tiểu Mễ muốn hôn ta sao?" Kỉ Diệu lòng tràn đầy vui mừng nói.
" Ngươi xem!" Tiểu Mễ vấn cao ống tay áo: " ngươi xem đây là cái gì ?"
" Tiểu Mễ, da của ngươi đẹp lắm." hắn thành thật nói. Da của Tiểu Mễ tốt cực kỳ , giống như trứng mới bóc vỏ, như chiếc lá mỏng manh vậy , vừa trắng vừa mịn, làm cho hắn muốn cắn một ngụm.
Tiểu Mễ giơ nắm tay lên, phần thưởng cho hắn là một cái ‘nóng nảy cây dẻ’ (nổi nóng) : " ta không phải từng nói với ngươi! ngươi xem, da ta nổi lên như muốn nhãy ‘disco’ (nổi da gà) , không phải đã cảnh cáo rồi sao, ngươi không được dùng cách xưng hô buồn nôn như vậy?"
" Chính là, ngươi thật sự là vợ yêu Tiểu Mễ của ta......" nhìn thấy mắt Tiểu Mễ bắt đầu lộ ra tia hung dữ. vì hạnh phúc mỹ mãn sau này, Kỉ Diệu quyết định phải biết nghe lời, tạm thời thay đổi cách xưng hô: " , Tiểu Mễ chúng ta có thể đi xem phim không?"
" Có hay gì đâu. Ở nhà xem TV, một công đôi việc tốt hơn." nói xong Tiểu Mễ liền đem dây thừng cho hắn: " Nhạ! đây là của ngươi."
Như vậy,một ngày nghỉ, Kỉ Diệu liền cùng thê tử của hắn vượt qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét