Đồng Thiên Cốc

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 5

Chap 5



"Tình" là sự yêu thương, "cảm" là cảm giác. "Tình cảm" có nghĩa là sự yêu thương phải được cảm nhận bằng cảm giác…Chỉ có trái tim con người mới cảm nhận được tình yêu thương… Tình cảm rất đặt biệt, không thể nhận thấy bằng cách nghe, nói, nhìn, ngửi, nếm. Nó chỉ có thể bằng trái tim mà thôi.




Thế mà con người cứ luôn ngu ngốc, thà tin những lời nói dối lòng chứ không muốn nghe câu trả lời từ con tim. Nó dẫn đến sự tổn hại cho người khác và cả bản thân mình…



Yunho ‘s POV



Tôi cảm nhận được luồng hơi ấm quen thuộc. Đó là mẹ... người mẹ tôi chưa hề găp mặt. Tôi chỉ nhìn thấy mẹ trong những bức ảnh với cha. Tôi cảm nhận cái siết chặt tình cảm, truyền cho tôi hơi ấm của tình thân. Tôi áp mặt vào bầu ngực mẹ. Tôi không nghĩ trong mơ mình có thể gặp được mẹ. Mẹ ơi... con nhớ mẹ da diết... con muốn bên mẹ... Ngẩng đầu lên không thấy rõ gương mặt của mẹ... Chỉ thấy mái tóc dài đen tóc xõa ngang vai... Tôi không màng gì nữa , miễn sao giây phút này đây có mẹ bên cạnh là đủ... Mẹ ơi ! Ho nhớ mẹ... Cho Ho đi theo nha... Mẹ không nói gì, cũng chẳng thấy mẹ biểu lộ cảm xúc. Không biết mẹ vui hay buồn... Cảm giác bức rứt khó chịu... Nhưng hơi ấm này lại thật đến khó tin... Cảm giác được ôm sao mà kì diệu thế... Tình thân có thật là như thế này...



Bổng chốc mẹ biến mất, tôi hốt hoảng la lên oai oái, bốn bề xung quanh tôi đều là tuyết trắng... Bấy giờ tôi sợ màu trắng... Màu của sự lẻ loi... Màu của sự lạnh buốt... màu của sự ghẻ lạnh... Và nhất là màu của chú… Tuyết lại rơi... rơi càng dày... Tôi lạc vào một biển tuyết vô tận không lối thoát... không cây cối… không mặt trời... không có gì hết... mình tôi đi trong nền tuyết trắng vô hồn... Một chấm đen sắp bị cái nền trắng nuốt chửng... một chấm đen bị dày vò trong tăm tối... Một chấm đen vô hồn...



Đúng rồi, tôi phải tìm mẹ... Chắc là mẹ lạc trong tuyết... tôi cào... tôi xới...tôi khoét tung nền trắng... Cho dù máu chảy... vẫn không thấy mẹ... Không... Tôi không thể bỏ cuộc... Tôi phải cào... chết cũng phải cào... Cào cho tuyết tan... Tôi muốn giết chết màu trắng... Tôi muốn bóp chết tuyết... Tôi giết... tôi cào... cào... cào...



---------------------------------



Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường. Không phải tôi nằm trên tuyết sao. Tôi thấy chú đang ngồi đó nhìn tôi. Tay phải siết chặt lấy cánh tay trái nhìn tôi trân trân. Chú cứu tôi vào sao... Chú không hành hạ tôi sao...Chú không muốn tôi chết sao...Trên trán có một chiếc khăn trắng vắt vẻo. Tôi ghét nó, tôi ghét màu trắng... Quẳng chiếc khăn ra xa, tôi không muốn nhìn thấy nó thêm một chút nào... Ngước lên trần nhà, nhìn quanh tường... Cũng một màu trắng chết chóc... Tôi ghét nó... Tôi ghét phòng của chú...Bước chân mỏi mệt bước ra khỏi phòng, tiếng chú vang lên xoá tan sự yên tĩnh



- Mày đi đâu đó ? - Chú quan tâm tôi sao... Chú cứu tôi... chẳng lẽ chú không ác như tôi nghĩ... Nếu chú không ác thì người ác chính là tôi phải không... Có khi nào mình trách lầm chú không… Nếu chú ghét mình thì sao đưa mình về phòng của chú.



- Con về phòng mình – Tôi toan bước đi, nhưng có cái gì đó níu chân tôi lại. Tôi phải hỏi cho ra lẽ, tôi muốn biết chú có quan tâm đến tôi không – Chú cứu con sao ? – Chú hãy nói phải đi, chú hãy nói là chú quan tâm con nên mới hành động vậy. Con mong chú nói những lời đó biết bao



- Mày đừng tưởng bở. Tao chỉ sợ mày chết trước nhà, tao bị ảnh hưởng mà thôi – Thì ra là vậy, chú chỉ sợ ảnh hưởng đến bản thân mình. Vậy mà tôi còn nghĩ chú bắt đầu quan tâm đến tôi… Tôi quá mơ tưởng đến huyễn hoặc bản thân… Thật là một thằng ngốc… Vậy đấy, nếu chú ghét tôi thì hãy để tôi hành động trước… Tôi không muốn khi chết vẫn ngậm cục tức khi không làm gì được chú… Mau thôi, sự tàn độc của tôi sẽ nâng cấp theo những sự thô bạo của chú…



End Yunho ‘s POV



Jaejoong ‘s POV



Tôi thấy được sự đau khổ hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn của nó. Tôi nhớ đến đôi mắt của Junho qua đổi. Càng ngày đôi mắt ấy càng xoáy sâu trong tim tôi… Chỉ đôi mắt thôi, không phải cả khuôn mặt… Có lẻ tôi đã quên mất rồi… Một lần nữa lại hoang man…



Nó cào tay tôi… Không biết có thấy gì trong mơ mà nó cứ cào như thế… Tay tôi rất rát, rất đau… Máu chảy ra . Nhưng không hiểu sao tôi vẫn để nó cào… Tự nhiên giờ đây tôi cảm thấy hối hận vì đã đối xử không tốt với nó… Nổi đau đã qua nhưng cái thói quen quát nạt, đánh mắng đã tồn tại mấy năm nay. Bất giác bảo con người từ bỏ là rất khó… Hai đôi mày nó chau vào nhau, răng nghiến chặt đằng đằng sát khí, bất giác tôi lại cảm thấy sợ hãi. Dù nó chỉ mới 10 tuổi nhưng sâu thẳm bên trong nó đó là một bá khí bừng cháy. Đó cũng là một phần lý do tôi muốn kiềm hãm nó…Móng tay nó tiếp tục găm vào da thịt tôi như những mũi gươm sắt nhọn. Máu cứ rơi nhưng trong lòng lại cảm thấy bình ổn lạ thường… Có phải người đời luôn bảo “lấy độc trị độc” là như thế này không ? Khi máu trong tim rơi thì hãy lấy máu thể xác lấp đầy lỗ hở trong tim… Một chân lý mới lạ mà tôi mới nghĩ ra chăng ?



Nó nheo mắt sắp tỉnh dậy. Tôi nhanh tay kéo tay áo xuống che đi vết cào lẫn vết máu do nó gây ra. Không hiểu sao tôi chẳng muốn thấy hậu quả của chính nó. Tôi ôm lấy cánh tay trái cho máu ngừng rơi. Nó nhìn tôi trân trân, sau một hồi nó đột nhiên quẳng chiếc khăn lúc nãy tôi đắp trên trán giúp nó hạ sốt. Nó ghét tôi đến thế sao ? Rồi nó bỏ đi muốn về phòng nó. Lại một lần nữa tim tôi nhói, cả đến ở phòng tôi nó cũng kinh tởm, cố nén nước mắt. Tôi lấy lại khuôn mặt sắt lạnh như mọi ngày



- Chú cứu cháu sao ? – Tôi muốn thốt lên rằng “Phải, bởi vì chú sợ cháu chết, chú sợ cháu ốm”. Nhưng lời nói này chỉ dừng lại trong suy nghĩ của tôi mà thôi. Tôi tự nhiên lại nói một lời đi ngược hoàn toàn với suy nghĩ của bản thân



- Mày đừng tưởng bở. Tao chỉ sợ mày chết trước nhà, tao bị ảnh hưởng mà thôi - Tôi chẳng biết mình bị cái quái gì nữa, sao tôi lúc nào cũng nói và hành động trái ngược với suy nghĩ. Con người yếu mềm và con người tàn nhẫn trong tôi lại đánh nhau chan chát, nhưng lúc nào mặc tàn nhẫn cũng thắng thế. Nhìn lại vết thương trên tay khi nó đã đi khuất, tôi lại nhoẻn miệng cười trong lòng



End Jaejoong 's POV



Vỏ bọc thép cũng có ngày bị xuyên thủng. Đôi lúc những sự uất hận sẽ nổ tung. Con người cũng có những giới hạn riêng của bản thân. Mà đến lúc bùng cháy, nó sẽ tạo nên một cơn địa chấn cuốn phăng mọi thứ vốn được cho là vững bền nhất.



Lòng thù hận là mồ chôn của ái tình, là thứ giết chết cuộc sống. Giết chết con tim đối phương và chính mình. Bao giờ con người mới trút bỏ. Có nên cần một liều thuốc độc… một thứ tàn bạo, điêu tàn hơn … hay chỉ cần một thứ nhẹ tựa lông hồng…



Yunho ‘s POV



Đến bao giờ Lưu Bị như mình cùng Gia Cát Khổng Minh Park Yoochun sẽ chiến thắng Tào Tháo hung ác Kim Jaejoong như kịch bản của Tam Quốc Diễn Nghĩa. Cho đến giờ, mình vẫn chưa có ý tưởng nào để “chơi” ông chú đáng ghét này lần nữa. Thở dài ngao ngán, nhìn lên màn hình ti vi với bộ phim hoạt hình nổi tiếng Tom và Jerry. Hai chú mèo và chuột đang bắt tay nhau chống lại mụ phù thuỷ xấu xí và hung ác. Trong đầu mình loé lên một ý tưởng hết sức thú vị, một đoàn chí mạng… “Yoochun à, tao lại làm phiền mày rồi”



Hôm nay là chủ nhật, một ngày “Thiên thời, địa lợi” chỉ con chờ “Nhân hoà” nữa mà thôi. Tôi và Yoochun đã chuẩn bị mọi thứ để đón tiếp chú lúc trở về, một buổi chào đón hoàn hảo hơn bao giờ hết. Cước chỉ, ná, bột đều được chuẩn bị xong. Hai chúng tôi nhếch mép cười gian cho hành động lần này. Nhất định phải thành công nếu không tôi chỉ có con đường chết mà thôi. Nhìn chúng tôi hiện giờ cứ như mấy tay cảnh sát trong phim hành động truy bắt tội phạm. Vừa trả thù vừa chơi cũng không tệ…



Ngồi chơi một chút chờ “con mồi” về. Không ngoài sự đoán, khi đồng hồ điểm 4 giờ chiều thì cũng là lúc “con mồi” dời gót về nhà. Yoochun và tôi nuốt nước bọt lo lắng xem kế hoạch có thành công không



“Oạch - Rầm”



Âm thanh này báo hiểu kế hoạch của chúng tôi thành công được một nữa. Chú bị vấp cọng dây cước trong suốt chúng tôi giăng sẵn ở trước cửa. Chắc là đau lắm, đáng đời. Tôi có thể tưởng tượng được cảnh chú nằm sóng soài trên nền nhà dù tôi và Yoochun ở một chỗ khác để chờ phục kịch. Càng về sau càng thú vị…



- Alô, Alô ! Đại bàng gọi chim sẻ ! Đại bàng gọi chim sẻ ! Nghe rõ trả lời ! – Tôi giả vờ như đang cầm máy bộ đàm. Thật ra lúc này tôi đang nói chuyện thông qua tay mình thôi. Ngón cái và ngón út đưa ra trong khi 3 ngón còn lại thì chụm vô nhau. Tôi làm giống như hành động nghe điên thoại vậy



- Chim sẻ nghe rõ hết ! - Thằng Yoochun cũng làm như tôi giả vờ như có máy bộ đàm trong tay. Giọng nói như một viên tướng sừng sỏ nơi thao trường. Thực ra hai chúng tôi chỉ giả vờ thế thôi, chứ nó cách tôi chừng có hai mét, có điếc cũng nghe rè rè chứ.



- Đối tượng đang gần tiến đến, chuẩn bị thực thi phương án A hết ! – Tôi với nó xem phim hành động nhiều nên có chút ảnh hưởng. Càng về sau sẽ càng thú vị đây, chú chờ tí. Món ăn của chú sắp được mang ra… nhanh thôi…



Chú tiến đến phòng mình như mọi hôm. Mũi chảy máu, có lẻ lúc nãy bị đập mặt xuống gạch do cái dây cước mà tôi giăng ra. Có hơi tội nghiệp một chút, nhưng tôi không có tâm trí để nghĩ ngợi nhiều, tôi phải hành động nhanh gọn lẹ



- XUNG PHONG – Tôi hét lên khiến chú ngạc nhiên giật mình. Chú chưa kịp hoàn hồn thì thằng Yoochun và tôi đã cầm ná bắn thằng những cục bột đã chuẩn bị sẵn lên mặt và người chú. Chú không biết làm gì ngoài việc giơ tay lên che đi khuôn mặt. Chúng tôi được nước lấn tới. Cái cảm giác thích thú lan tràn trong tôi. Xem phim hành động thì nhiều mà chưa bao giờ được thử khiến cho hành động lần này là một trải nghiệm đáng ghi nhớ. Chú cứ né , chúng tôi cứ bắn, người chú bây giờ toàn màu trắng của bột. Màu trắng ghê tỏm này phải dành cho chú. Chú là con ma màu trắng, đáng phải chịu sự trừng phạt này. Chú không nên oán trách ai cả vì những điều này chú đáng phải nhận. Càng thích thú, chúng tôi càng bắn hăng say. Thằng Yoochun vừa bắn vừa cười ngặt nghẻo khiến tôi cũng thích chú cười theo. Tôi chẳng thấy rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt chú. Chỉ thấy nó trắng bệnh với bột là bột dù cho chú cố tình lấy tay che mặt. Tóc chú nhìn cứ như cụ già 90, trắng xoá hết cả…



Bắn xong hết bọn tôi bỏ chạy. Những tưởng chú sẽ đuổi theo, tôi cắm đầu cắm cổ chạy nhưng không, sau lưng tôi không có ai cả.Thấy lạ, tôi quay lại nhưng không dám chạy, tôi sợ phát ra tiếng động chú sẽ bắt tôi. Thế là tôi nhón chân đi từng bước, phòng chú vẫn mở. Tôi nhẹ nhàng hé cửa. Sao chú không bắt hay đánh mình như mọi hôm nhỉ ? Với cái ý nghĩ đó, tôi lại càng tò mò muốn xem chú đang làm gì.



Tôi không thấy gì ngoài thân hình trắng bệnh đang ngồi trên giường. Bột vươn vãi khắp sàn nhà, trên cả giường. Chú vốn là người sạch sẽ, sao không chịu thay đồ, tắm rửa mà ngồi ở đây. Tiến lại gần hơn, tôi cố ý đi thật khẽ, nhẹ đến nỗi chẳng phát ra tiếng động nào. Tự nhiên lúc này tôi không sợ chú rượt đánh nữa. Bờ vai run run, tôi nghe những tiếng nức nhỏ… cực nhỏ…đến nổi không gian phải chìm trong sự im lặng ở con số không mới nghe được. Chú khóc ư ? Tôi luôn biết chú là người cứng cỏi đến tàn nhẫn. Chưa bao giờ thấy khía cạnh yếu đuối này, dù không nhìn thấy mặt chú nhưng tôi có thể cảm nhận được… chú khóc rất nhiều. Bất giác tôi thấy hối hận. Chẳng phải tôi muốn thấy chú khóc sao ? Chẳng phải tôi muốn hành hạ chú sao ? Nhưng sao khi đạt được ý định tôi lại chẳng vui chút nào, có một chút đau đáu ray rứt. Tôi bất giác đưa tay lên, định chạm vào bờ vai đang run lên từng hồi. Nhưng khi gần đến, tay đột nhiên co lại, ngón tay bám víu vào nhau. Tôi không dám… Cảm giác hối hận xâm chiếm. Muốn nói xin lỗi, lời xin lỗi thật lòng nhất từ trước đến nay. Nhưng cổ họng lại nghẹn mất rồi, không sao bật lên thành lời.



“Xin lỗi chú” Đó là lời nói trong tim tôi lúc này. Một lời xin lỗi thực tâm nhất từ trước đến nay, cho dù nó không thể bật thành tiếng. Tôi bước ra khỏi cửa, không muốn chú nhìn thấy tôi lúc này. Tôi đáng khinh lắm chú ạ !



End Yunho ‘s POV



Jaejoong ‘s POV



Tôi trở về nhà, chưa kịp nghĩ ngơi gì đã bị một phen choáng váng. Lúc này tôi mới thấy mình nằm sóng soài trên sàn nhà. Mũi đập vào gạch đau đến mụ người. Máu chảy rồi, lại là thằng oắt con nữa. Sao nó vẫn chưa buông tha tôi. Thôi không nghĩ tới điều ưu phiền này nữa, tôi phải trở về phòng mình để lôi dụng cụ y tế ra mà “xử lý” cái mũi đang chảy máu ròng ròng.



Phía trước nó vẫn còn trò chơi dành cho tôi, tôi bị phục kích. Nó bắn bột trắng vào người tôi. Thứ bột dơ dáy bám vào áo và người tôi. Đưa tay lên đỡ không ngờ lại đau thêm, cánh tay hôm trước bị nó cào vẫn chưa lành, giờ này lại nhức nhối. Cái cảm giác ngày xưa chợt về, hình ảnh một thằng bé nhỏ nhắn bị đám bạn to lớn bắt nạt, chọi đất cát khắp người, bị nói là thằng con hoang. Một đứa bé không biết làm gì ngoài khóc thương cho số phận của mình. Nỗi uất hận kèm theo lòng căm thù hoá vào cái thân hình nhỏ bé không sức chống đỡ. Lúc ấy anh đến như thiên sứ đưa đứa bé ra khỏi nơi cô lẻ, buồn tẻ…



Cuối cùng đã xong, nó đã thoả lòng rồi. Tôi mệt mỏi lê bước vào phòng. chẳng buồn gột rửa những bụi bẩn này. Tâm hồn tôi nặng trĩu. Lúc này vỏ bọc sắt đã nát rồi. Vỡ vụn ra cả… Con ốc sên có ngày cũng chui ra khỏi cái vỏ của nó. Thân hình mềm mại chịu nỗi dày vò xung quanh. Tôi khóc… cố ngăn tiếng nấc như để bảo vệ lòng tự trọng cuối cùng còn xót lại. Nó ghét tôi đến thế sao… Nó hận tôi đến nhường ấy sao… Tôi đã định thay đổi bản thân, trả lại cho nó và tôi một không gian dễ thở, để cái nhà này không còn ngột ngạt. Mọi thứ đã chấm hết rồi… Tôi có gắng đến đâu cũng không thể mang cuộc sống bình ổn trở về… Thật bất lực… Nước mắt trút ra mong kiếm được cảm giác bình yên… Nhưng sao cái thứ mặn chát rơi xuống sự đau đớn lại càng ngập tràn… Tôi nhớ đến ánh mắt anh… Junho … Em đau … Em bất lực…



End Jaejoong ‘s POV



End chap 5

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét