Đồng Thiên Cốc

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

[DANMEI] NGƯƠI LÀ BA BA CỦA TA ?! - CHƯƠNG 11

[Chính văn chương thứ mười một]

"Ô nhìn này, nhị vị da thịt non mềm, chắc không phải là thiếu bạc tới chỗ chúng ta đòi chứ? !" Vừa vào cửa một người nữ nhân quần áo tươi đẹp khoảng bốn mươi tuổi đi đến, xem bộ dáng chắc là tú bà thanh lâu.

"Đi! Đi! Tiểu gia ta hôm nay tới nơi này mở rộng tầm mắt! Chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn, kêu thêm mấy cô nương xinh đẹp lại đây hầu hạ mau!" Học theo sách dáng điệu ăn chơi trác táng, Jaejoong lôi kéo Junsu đang không tình nguyện nghênh ngang bước vào trong.


"Ngài muốn bao hết bàn sao?" Tú bà tỏ vẻ không tin, nhìn từ trên xuống dưới jaejoong cùng Junsu.

"Đương nhiên! Nếu không có tiền ta dám vào đây sao? !" jaejoong nói với khẩu khí hùng hồn.

Hôm nay lúc chạy ra ngoài, nhằm cho tiện, Jaejoong cùng Junsu thay đổi y phục hạ nhân, còn cố ý làm dơ y phục nữa.

Xem ra bây giờ phải đón lấy sự xem thường của lão bà mặt trác mấy tầng phấn này.

"Hảo, hảo, hảo, ta đi chuẩn bị bàn cho nhị vị đây, thỉnh đi bên này." Tú bà nhanh chóng hầu hạ, mời Jaejoong cùng Junsu vào trong.

Hai tiểu oa nhi này cho dù y phục bố y(vải thô) nhưng so với hồng bài (con ách chủ bài trong kĩ viện) của mình còn đẹp hơn vài lần, hiện tại phải hảo hảo hầu hạ, chờ một chút lấy tiền, nếu không có tiền thì bắt người!

Tú bà ở trong lòng tính toán, vẻ mặt tươi cười đem Jaejoong cùng Junsu vào trong sương phòng.

Các nam nhân trong đại sảnh đều giương miệng nhìn chằm chằm Jaejoong cùng Junsu đi theo sau tú bà, ngay cả nữ tử cũng nhịn không được nhìn vài lần.

Ở dưới chân núi nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua mỹ nhân đẹp đến nhường này.

"Joongie, ở đây thật kỳ quái a! Chúng ta nên nhanh đi về thôi? Lát nữa cha ngươi sẽ đi tìm đó!" Bốn phía đều lộ ra bức màng màu hồng mỏng manh bên trong sương phòng, Junsu có chút sợ hãi.

Đôi mắt khả ái nhìn chòng chọc vào bức tranh xuân cung đồ (tranh đồi trụy) trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng đỏ, thân thể không được tự nhiên.

Nhìn bộ dạng khả ái này của Junsu, Jaejoong nhịn không được muốn trêu đùa Junsu.

"SuSu, ngươi sợ à? Nếu như sợ chúng ta đi thôi" Jaejoong cố ý làm ra vẻ thất vọng lẫn tội nghiệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Junsu.

"Ai, ai nói?! Ta đâu có sợ! Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi! Lát nữa mà về trể bị cha ngươi đánh đòn!" Junsu đỏ mặt phản bác lời nói của Jaejoong.

"Thực sự không sợ?" Jaejoong vẻ mặt không tin.

"Đương nhiên! Ta là cậu ngươi! Sợ cái gì chứ? ! Nếu có chuyện gì ta sẽ bảo hộ ngươi! Ngươi không phải sợ!" Junsu vẻ mặt tự hào, vỗ ngực cam đoan.

"SuSu tốt nhất!" Jaejoong cười, hôn nhẹ Junsu một cái.

"(*^__^*) hì hì. . ." Junsu cười khúc khích.

Trời ạ!

Xem bệnh ngu ngốc này là di truyền thật!

Nhìn Junsu vẻ mặt ngu si!

Jung Yunho, ta đồng tình với ngươi, cưới một thê tử mà trong một gia tộc có bệnh di truyền, sinh ra một nhi tử si ngốc, bây giờ còn phải nuôi cậu em vợ cũng si ngốc nốt.

Jaejoong trong lòng vì Yunho mặc niệm.

"Nhị vị à, đây là mấy cô nương tốt nhất trong thanh lâu chúng ta. Ngài xem đi!" Tú bà vẻ mặt nịnh nọt, đứng bên cạnh bàn, phía sau đi theo mấy nữ tử trang điểm xinh đẹp.

"Ách" Jaejoong nhìn mấy người một lượt... hình dạng của những nữ tử kia thực không biết nên nói gì nữa.

Như vậy mà bảo xinh đẹp a? !

Mắt ngươi bị mù sao?

Nhìn mấy phụ nhân này, con mắt vô thần, thắt lưng thô kệch, trên mặt phấn không biết dày bao nhiêu, đúng là dọa người!

Còn không bằng chúng ta vào quán rượu xem ca hát!

Nhìn các nàng làm sao ăn nổi?

Được rồi !

Tiểu Thiển tỷ tỷ so với các nàng đẹp gấp trăm lần!

Đột nhiên cảm thấy sinh hoạt của mình trong sơn trang cũng rất tao nhã

Dù sao còn có Tiểu Thiển tỷ tỷ xinh đẹp cùng mình.

Ai nha!

Đột nhiên nhớ tới Tiểu Thiển tỷ tỷ còn bị mình trói!

Lát nữa mua một cái tượng hình người tặng Tiểu Thiển tỷ tỷ thôi!

"Không cần đâu, Mang lên cho ta rượu và thức ăn được rồi! Các vị tỷ tỷ có vội thì đi làm việc đi!" Jaejoong cảm thấy mặt mình hiện tại nhất định rất cứng ngắc.

"Ách, vậy không quấy rầy nhị vị." Biết Jaejoong ghét bỏ tướng mạo các cô nương, nhìn hai người kia tựa như tiên nhân, tú bà cũng nói lời phản bác gì, không thể làm gì khác hơn là dẫn các cô nương phẫn nộ đi ra ngoài.

"Tới đây ! SuSu, ăn nhiều một chút a! Ngươi xem cái này, sơn trang của chúng ta không có!" Chờ mang thức ăn ra, Jaejoong mời rượu và gắp bánh trôi vào bát cho Junsu.

"Ân! Joongie ngươi cũng ăn nhiều một chút a!" Junsu ngây ngô cười, xem ra cũng không tiếp tục uống rượu và ăn bánh trôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét