[Chính văn chương thứ mười hai]
—— nửa canh giờ trước ——
Một chiếc mã xa hoa lệ từ phía nam hướng tới sơn trang, chậm rãi đứng ngay cửa.
Mấy người hầu vui mừng hô "Nhị lão gia cùng thầy giáo đã trở về " một bên ân cần giúp đỡ đem ngựa dẫn vào.
"Yunho, hảo bằng hữu ngươi trở về sao ngươi vẫn lãnh đạm như vậy a? Ta chết đói mất, cơm đâu?" Nam tử với đôi mắt đào hoa xuống xe đi thẳng đến cửa sơn trang của Yunho, vẻ mặt thèm thuồn.
"Muốn ăn thì tự đi kiếm đi!" Yunho quay mặt với nam tử mắt đào hoa lúc nãy, trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút bất an, "Hankyung ca, đồ vật tìm được chưa?"
"Ai" Nam tử tướng mạo anh tuấn nhu hòa lắc lắc đầu.
"Hankyung a, đừng có gấp! Ta sẽ hỏi mấy sư huynh sư đệ kia, nhờ họ cố gắng tìm dùm." Vừa nghe được "Thầy giáo đã trở về" Heechul khẩn cấp chạy đến lại thấy vẻ mặt đang tìm kiếm vật gì đó của Hankyung, liết mắt nhìn Yunho một cách khỉnh thường lại nhanh chóng tiến đến an ủi Hankyung.
"Đúng vậy a, đây cũng không phải là sự tình có thể giải quyết một sớm một chiều. Junsu nhà chúng ta đâu rồi?" Mắt đào hoa mắt thấy vẻ mặt mất mác của Yunho nhanh chóng đổi chủ đề.
"Park Yoochun chiếc tiệt, ngươi chỉ biết quấn quít lấy Junsu! Hắn hiện tại cùng Jaejoong đi chơi rất vui vẻ! Đâu có thời gian rãnh rỗi để ý đến ngươi? !" Heechul hướng mắt đào hoa liếc một cái sắc bén.
"Nha! Jung Yunho! Ngươi xem cái tên gia hỏa nhà ngươi cả ngày cứ quấn quít lấy SuSu nhà ta là sao?" Yoochun bất mãn oán giận, đem Jaejoong ra trút giận.
--------------------------------
Một đám người ngồi quanh bàn cơm vẻ mặt đói khát, chính là đang chờ Yoochun đi gọi Jaejoong cùng Junsu trở về.
"Yunho, Yunho, không hay rồi!" Yoochun vừa chạy vừa thở, phía sau còn kéo theo một nha hoàn.
"Làm sao vậy?" Yunho người luôn chú trọng lễ tiết bất mãn liếc mắt Yoochun.
"Ngươi trước hết đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta! bảo bối nhà ngươi cùng SuSu nhà ta không thấy đâu cả!" Yoochun gấp đến độ đầu óc xoay vòng vòng.
Cõi lòng mừng rỡ vội vàng đi tìm Junsu, kết quả lại thấy thiếp thân nha hoàn(nha hoàn thân cận) của Jaejoong bị trói nhốt ở tủ quần áo, quân áo lại văng tứ tung, người không biết còn tưởng rằng vừa mới bị đánh cướp!
Cởi trói cho nha hoàn, tỉ mỉ hỏi qua mới biết là bị Jaejoong đánh ngất xỉu trói ở nơi này.
"Cái gì? ! Không thấy Jaejoong? ! Một người lớn như vậy sao lại không thấy tăm hơi? !" Luôn chú ý lễ nghĩa, Yunho vừa nghe tin Jaejoong mất tích lên tiếng chất vấn, một quyền nện xuống bàn cơm, chén dĩa rớt xuống vỡ nát.
"Lão, lão gia" chưa từng chứng kiến Yunho phát hỏa, hạ nhân sợ đến nổi quỳ rạp xuống đất.
"Nói! Chuyện gì xảy ra? !" Yunho nhìn chằm chằm vào bộ dạng Tiểu Thiển quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
"Lão, lão gia, hôm nay Tiểu Thiển theo lời quản gia mang vải vóc trở đình viện. Vừa đụng phải tiểu thiếu gia cùng tiểu lão gia, tiểu thiếu gia nói muốn chuồn đi chơi. Tiểu Thiển nghe thấy nên ngăn cản, lúc đầu tiểu thiếu gia nói không đi, ai biết hắn lại thừa dịp Tiểu Thiển không chú ý đánh ngất xỉu Tiểu Thiển" Giải thích dễ hiểu, Tiểu Thiển thút thít khóc nghẹn.
"Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao giờ mới đến báo?" Ánh mắt Yunho có thể đông chết người.
"Quay về... lúc lão quay về... chuyện xảy ra lúc sáng sớm. Tiểu thiếu gia cầm sợi dây trói Tiểu Thiển lại, vừa rồi Nhị lão gia mới thả Tiểu Thiển ra" Tiểu Thiển chăm chú nhìn sự hung hăng của Yunho, sợ đến run cả người.
"Triệu tập toàn bộ gia đinh, hiện tại đi ra ngoài tìm cho ta! Nhất định trong vòng một canh giờ phải đem người về!" Nhãn thần Yunho càng thêm băng lãnh, lắc lắc tay áo đi đến thư phòng.
—— nửa canh giờ trước ——
Một chiếc mã xa hoa lệ từ phía nam hướng tới sơn trang, chậm rãi đứng ngay cửa.
Mấy người hầu vui mừng hô "Nhị lão gia cùng thầy giáo đã trở về " một bên ân cần giúp đỡ đem ngựa dẫn vào.
"Yunho, hảo bằng hữu ngươi trở về sao ngươi vẫn lãnh đạm như vậy a? Ta chết đói mất, cơm đâu?" Nam tử với đôi mắt đào hoa xuống xe đi thẳng đến cửa sơn trang của Yunho, vẻ mặt thèm thuồn.
"Muốn ăn thì tự đi kiếm đi!" Yunho quay mặt với nam tử mắt đào hoa lúc nãy, trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút bất an, "Hankyung ca, đồ vật tìm được chưa?"
"Ai" Nam tử tướng mạo anh tuấn nhu hòa lắc lắc đầu.
"Hankyung a, đừng có gấp! Ta sẽ hỏi mấy sư huynh sư đệ kia, nhờ họ cố gắng tìm dùm." Vừa nghe được "Thầy giáo đã trở về" Heechul khẩn cấp chạy đến lại thấy vẻ mặt đang tìm kiếm vật gì đó của Hankyung, liết mắt nhìn Yunho một cách khỉnh thường lại nhanh chóng tiến đến an ủi Hankyung.
"Đúng vậy a, đây cũng không phải là sự tình có thể giải quyết một sớm một chiều. Junsu nhà chúng ta đâu rồi?" Mắt đào hoa mắt thấy vẻ mặt mất mác của Yunho nhanh chóng đổi chủ đề.
"Park Yoochun chiếc tiệt, ngươi chỉ biết quấn quít lấy Junsu! Hắn hiện tại cùng Jaejoong đi chơi rất vui vẻ! Đâu có thời gian rãnh rỗi để ý đến ngươi? !" Heechul hướng mắt đào hoa liếc một cái sắc bén.
"Nha! Jung Yunho! Ngươi xem cái tên gia hỏa nhà ngươi cả ngày cứ quấn quít lấy SuSu nhà ta là sao?" Yoochun bất mãn oán giận, đem Jaejoong ra trút giận.
--------------------------------
Một đám người ngồi quanh bàn cơm vẻ mặt đói khát, chính là đang chờ Yoochun đi gọi Jaejoong cùng Junsu trở về.
"Yunho, Yunho, không hay rồi!" Yoochun vừa chạy vừa thở, phía sau còn kéo theo một nha hoàn.
"Làm sao vậy?" Yunho người luôn chú trọng lễ tiết bất mãn liếc mắt Yoochun.
"Ngươi trước hết đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta! bảo bối nhà ngươi cùng SuSu nhà ta không thấy đâu cả!" Yoochun gấp đến độ đầu óc xoay vòng vòng.
Cõi lòng mừng rỡ vội vàng đi tìm Junsu, kết quả lại thấy thiếp thân nha hoàn(nha hoàn thân cận) của Jaejoong bị trói nhốt ở tủ quần áo, quân áo lại văng tứ tung, người không biết còn tưởng rằng vừa mới bị đánh cướp!
Cởi trói cho nha hoàn, tỉ mỉ hỏi qua mới biết là bị Jaejoong đánh ngất xỉu trói ở nơi này.
"Cái gì? ! Không thấy Jaejoong? ! Một người lớn như vậy sao lại không thấy tăm hơi? !" Luôn chú ý lễ nghĩa, Yunho vừa nghe tin Jaejoong mất tích lên tiếng chất vấn, một quyền nện xuống bàn cơm, chén dĩa rớt xuống vỡ nát.
"Lão, lão gia" chưa từng chứng kiến Yunho phát hỏa, hạ nhân sợ đến nổi quỳ rạp xuống đất.
"Nói! Chuyện gì xảy ra? !" Yunho nhìn chằm chằm vào bộ dạng Tiểu Thiển quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
"Lão, lão gia, hôm nay Tiểu Thiển theo lời quản gia mang vải vóc trở đình viện. Vừa đụng phải tiểu thiếu gia cùng tiểu lão gia, tiểu thiếu gia nói muốn chuồn đi chơi. Tiểu Thiển nghe thấy nên ngăn cản, lúc đầu tiểu thiếu gia nói không đi, ai biết hắn lại thừa dịp Tiểu Thiển không chú ý đánh ngất xỉu Tiểu Thiển" Giải thích dễ hiểu, Tiểu Thiển thút thít khóc nghẹn.
"Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao giờ mới đến báo?" Ánh mắt Yunho có thể đông chết người.
"Quay về... lúc lão quay về... chuyện xảy ra lúc sáng sớm. Tiểu thiếu gia cầm sợi dây trói Tiểu Thiển lại, vừa rồi Nhị lão gia mới thả Tiểu Thiển ra" Tiểu Thiển chăm chú nhìn sự hung hăng của Yunho, sợ đến run cả người.
"Triệu tập toàn bộ gia đinh, hiện tại đi ra ngoài tìm cho ta! Nhất định trong vòng một canh giờ phải đem người về!" Nhãn thần Yunho càng thêm băng lãnh, lắc lắc tay áo đi đến thư phòng.
hắc hắc, Jae Jae gây họa rùi =))
Trả lờiXóa