[Chính văn chương thứ mười ba]
"Joongie, cái này, cái này ăn ngon thật, ta nghĩ nên mua về cho Chunnie" Junsu uống rượu và ăn bánh trôi, có chút men say.
"Ân" Jaejoong ra bên ngoài nhìn sắc trời không còn sớm, nếu không quay về phỏng chừng sẽ bị mắng.
"Ân, mâm thức ăn này bao nhiu tiền nhỉ?" Junsu đong đưa đầu ngón tay tính toán.
"SuSu, chúng ta cần phải trở về. Ngươi đi tính tiền đi?" Jaejoong đem cá thịt bỏ vào trong miệng.
"Ai? Ngươi không phải lấy tiền từ Thiểu Thiển sao?" Junsu không hiểu ra sao nhìn Jaejoong.
"Cái gì? Tiền đã mua đồ hết rồi! Hơn nữa cũng không đủ trả cho bữa cơm này!" Jaejoong tâm lý bồn chồn từng đợt, người này không phải không mang theo tiền chứ? !
"Nhưng ta không có tiền" Thanh âm Junsu nhất thời vang lên.
Không thể mua rượu và bánh trôi cho Chunnie rồi
"Trời ạ! Không phải sao? ! Ngươi không mang theo tiền sao?" Sợ bị người khác nghe, Jaejoong tận lực đè nén thanh âm.
"Ta chưa bao giờ ra khỏi sơn trang, tỷ phu không có cho ta tiền. Ta muốn mua gì đều nhờ người mua cho" Junsu vì không thể mua rượu và bánh trôi cho Chunnie mà buồn rầu.
Trời ơi!
Ta sao ta lại lôi kéo cái đồ ngốc Kim Junsu này đi chứ!
Làm sao bây giờ a?
Không lẽ ở lại chỗ này rửa chén cho người khác?
Xem bửa tiệc này của chúng ta, không biết phải rữa bao nhiêu bát đây?!
Jaejoong đau lòng
Ách
Không thể làm gì khác hơn là xa cái sổ hụi(tài sản) này rồi.
Thương cảm Kim Jaejoong ta vừa mới xuyên không được làm thiếu gia, lúc đầu còn cho rằng có thể sống thoải mái, ai biết được lần đầu tiên xuất môn sẽ phải gặp chuyện này.
Ai
Mất mặt quá
"Tú bà!" Jaejoong chuẩn bị tốt tâm lý, hướng về phía tú bà vẻ mặt nịnh nọt đứng ở cửa phất tay.
"Vị này tiểu gia, có gì phân phó không? Rượu và thức ăn có hài lòng không? Có muốn thêm nữa không?" Tú bà khom lưng, hướng về phía Jaejoong, vẻ mặt cười không ngừng.
"Ách" Jaejoong đột nhiên cảm thấy tâm lý nổi lên một trận buồn nôn, "Hôm nay tiểu gia ta xuất môn quên mang tiền, tiền bàn rượu và thức ăn này. Người đến nhà ta gặp người làm tên Sửa Minh Nhi, nếu không thì ngày mai ta kêu người mang tới cho ngươi."
"Kia, xin hỏi nhà quý phủ tên gì? Ta ngày mai sẽ gọi người đến lấy tiền." Tú bà tiếp tục cười, mặt nổi lên một chút gân.
Phải lấy tiền liền, nếu không hôm nay các người đừng hòng chạy!
"Ách, cái này" Jaejoong đột nhiên phát hiện hắn ngay cả chỗ ở tên gì cũng không biết, chỉ biết sơn trang kia rất khí phái.
Tuy rằng bảng hiệu trên cửa sơn trang viết cái gì, nhất định là tên của sơn trang, nhưng hết lần này tới lần khác mấy chữ rồng bay phượng múa kia căn bản không nhận ra.
"SuSu, ngươi nói cho ta biết chúng ta ở tại sơn trang gì?" Jaejoong cúi xuống lôi kéo cánh tay Junsu.
"Ân, ta cũng không biết, cửa sơn trang viết cái gì ta cũng không biết" Junsu cau mày suy nghĩ một chút, rất thành thực và cũng nói lớn ra hai chữ "Không biết".
"Nhị vị" nghe xong Jaejoong cùng Junsu nói, tú bà không tức giận, trái lại cười nhìn hai người.
"Làm gì a? ! Ta không có lừa các ngươi! Bằng không ngươi bảo người dẫn chúng ta về sơn trang đi, cha của ta sẽ đưa tiền cho ngươi." Jaejoong nói ra lý lẽ hùng hồn, tâm lý lại bồn chồn.
Kim Junsu a!
Ta bị cái kẻ ngu si như ngươi hại chết!
Lát nữa những người này khẳng định bắt trói chúng ta lại, nếu không thì bị bầm thịt làm bánh bao, nếu không thì quăng xuống bùn .
Không đúng, cổ đại không có xi-măng.
"Các ngươi ở đó làm gì? !" Tú bà vẻ mặt dữ tợn, hướng về phía ngoài cửa hô lớn, "Người đâu! Đem hai người ăn uống không trả tiền bắt lại cho ta!"
Vừa dứt lời, một đám hán tử to lớn thô kệch từ ngoài cửa xông vào.
"Nha! Các ngươi là hắc điếm a! Còn nuôi cả tay chân nữa! Nói cho ngươi biết! Ngày hôm nay nếu ngươi dám đả thương tiểu gia ta, ngươi sẽ không chịu nổi đâu!" Jaejoong thật mạnh đánh xuống bàn, chỉ vào mũi tú bà mắng.
"Ô, ô, ô phải một câu 'Tiểu gia ', trái một câu 'Tiểu gia', kêu ngươi vài tiếng 'Gia' ngươi còn tưởng mình quý phái sao?" Tú bà hiển nhiên đối với uy hiếp của Jaejoong thể hiện sự xem thường.
"Ngươi, ngươi" Jaejoong chán nản, muốn dùng lời lẽ thô tục nhục mạ nàng, nhưng còn có Junsu bên cạnh.
"Nói cho ngươi biết, thôn trấn này là địa bàn của ta không ai dám làm loạn với ta đâu. Nhìn ngươi lớn lên da thịt non mịn, ở lại đây cho lão nương điều giáo, chờ thêm mấy năm có thể kiếm được một ít tiền, mua một tiếng 'Gia' của ngươi." Tú bà đối mấy người hán tử ánh mắt sắc bén, hán tử tựa như chó điên đánh tới.
Jaejoong trước đây từng làm việc trong quán bar, cũng không ít lần nhìn thấy cảnh này, tự nhiên cũng học được một ít miếng võ, đến bây giờ có thể dùng đến à.
Tay trái ngăn nắm tay hán tử, tay phải nắm một quyền đấm vào mặt một tên khác, lực đạo mạnh đến nổi khiến hán tử ấy ngã văng ra ngoài.
"Nha!"
Một người hán tử bắt không được Jaejoong, thì xoay người đánh về phía Junsu.
Jaejoong chặn lại kéo Junsu, đá vào chỗ hiểm của hán tử một cước, hán tử bị đá nằm trên mặt đất ngã lăn.
"Đá chết Vương bát đản ngươi! Ta hận nhất chính là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Jaejoong không cam lòng, đá mấy cước vào tên hán tử.
"Joongie, Joongie" mắt thấy lại có người nhào tới, Jaejoong chuẩn bị nắm tay thẳng tiến, lại bị Junsu ôm thắt lưng.
Junsu sợ hãi chôn mặt lên lưng Jaejoong, ôm thật chặt, giống như nếu buông lỏng tay Jaejoong sẽ bỏ lại một mình chạy đi mất.
"Joongie, cái này, cái này ăn ngon thật, ta nghĩ nên mua về cho Chunnie" Junsu uống rượu và ăn bánh trôi, có chút men say.
"Ân" Jaejoong ra bên ngoài nhìn sắc trời không còn sớm, nếu không quay về phỏng chừng sẽ bị mắng.
"Ân, mâm thức ăn này bao nhiu tiền nhỉ?" Junsu đong đưa đầu ngón tay tính toán.
"SuSu, chúng ta cần phải trở về. Ngươi đi tính tiền đi?" Jaejoong đem cá thịt bỏ vào trong miệng.
"Ai? Ngươi không phải lấy tiền từ Thiểu Thiển sao?" Junsu không hiểu ra sao nhìn Jaejoong.
"Cái gì? Tiền đã mua đồ hết rồi! Hơn nữa cũng không đủ trả cho bữa cơm này!" Jaejoong tâm lý bồn chồn từng đợt, người này không phải không mang theo tiền chứ? !
"Nhưng ta không có tiền" Thanh âm Junsu nhất thời vang lên.
Không thể mua rượu và bánh trôi cho Chunnie rồi
"Trời ạ! Không phải sao? ! Ngươi không mang theo tiền sao?" Sợ bị người khác nghe, Jaejoong tận lực đè nén thanh âm.
"Ta chưa bao giờ ra khỏi sơn trang, tỷ phu không có cho ta tiền. Ta muốn mua gì đều nhờ người mua cho" Junsu vì không thể mua rượu và bánh trôi cho Chunnie mà buồn rầu.
Trời ơi!
Ta sao ta lại lôi kéo cái đồ ngốc Kim Junsu này đi chứ!
Làm sao bây giờ a?
Không lẽ ở lại chỗ này rửa chén cho người khác?
Xem bửa tiệc này của chúng ta, không biết phải rữa bao nhiêu bát đây?!
Jaejoong đau lòng
Ách
Không thể làm gì khác hơn là xa cái sổ hụi(tài sản) này rồi.
Thương cảm Kim Jaejoong ta vừa mới xuyên không được làm thiếu gia, lúc đầu còn cho rằng có thể sống thoải mái, ai biết được lần đầu tiên xuất môn sẽ phải gặp chuyện này.
Ai
Mất mặt quá
"Tú bà!" Jaejoong chuẩn bị tốt tâm lý, hướng về phía tú bà vẻ mặt nịnh nọt đứng ở cửa phất tay.
"Vị này tiểu gia, có gì phân phó không? Rượu và thức ăn có hài lòng không? Có muốn thêm nữa không?" Tú bà khom lưng, hướng về phía Jaejoong, vẻ mặt cười không ngừng.
"Ách" Jaejoong đột nhiên cảm thấy tâm lý nổi lên một trận buồn nôn, "Hôm nay tiểu gia ta xuất môn quên mang tiền, tiền bàn rượu và thức ăn này. Người đến nhà ta gặp người làm tên Sửa Minh Nhi, nếu không thì ngày mai ta kêu người mang tới cho ngươi."
"Kia, xin hỏi nhà quý phủ tên gì? Ta ngày mai sẽ gọi người đến lấy tiền." Tú bà tiếp tục cười, mặt nổi lên một chút gân.
Phải lấy tiền liền, nếu không hôm nay các người đừng hòng chạy!
"Ách, cái này" Jaejoong đột nhiên phát hiện hắn ngay cả chỗ ở tên gì cũng không biết, chỉ biết sơn trang kia rất khí phái.
Tuy rằng bảng hiệu trên cửa sơn trang viết cái gì, nhất định là tên của sơn trang, nhưng hết lần này tới lần khác mấy chữ rồng bay phượng múa kia căn bản không nhận ra.
"SuSu, ngươi nói cho ta biết chúng ta ở tại sơn trang gì?" Jaejoong cúi xuống lôi kéo cánh tay Junsu.
"Ân, ta cũng không biết, cửa sơn trang viết cái gì ta cũng không biết" Junsu cau mày suy nghĩ một chút, rất thành thực và cũng nói lớn ra hai chữ "Không biết".
"Nhị vị" nghe xong Jaejoong cùng Junsu nói, tú bà không tức giận, trái lại cười nhìn hai người.
"Làm gì a? ! Ta không có lừa các ngươi! Bằng không ngươi bảo người dẫn chúng ta về sơn trang đi, cha của ta sẽ đưa tiền cho ngươi." Jaejoong nói ra lý lẽ hùng hồn, tâm lý lại bồn chồn.
Kim Junsu a!
Ta bị cái kẻ ngu si như ngươi hại chết!
Lát nữa những người này khẳng định bắt trói chúng ta lại, nếu không thì bị bầm thịt làm bánh bao, nếu không thì quăng xuống bùn .
Không đúng, cổ đại không có xi-măng.
"Các ngươi ở đó làm gì? !" Tú bà vẻ mặt dữ tợn, hướng về phía ngoài cửa hô lớn, "Người đâu! Đem hai người ăn uống không trả tiền bắt lại cho ta!"
Vừa dứt lời, một đám hán tử to lớn thô kệch từ ngoài cửa xông vào.
"Nha! Các ngươi là hắc điếm a! Còn nuôi cả tay chân nữa! Nói cho ngươi biết! Ngày hôm nay nếu ngươi dám đả thương tiểu gia ta, ngươi sẽ không chịu nổi đâu!" Jaejoong thật mạnh đánh xuống bàn, chỉ vào mũi tú bà mắng.
"Ô, ô, ô phải một câu 'Tiểu gia ', trái một câu 'Tiểu gia', kêu ngươi vài tiếng 'Gia' ngươi còn tưởng mình quý phái sao?" Tú bà hiển nhiên đối với uy hiếp của Jaejoong thể hiện sự xem thường.
"Ngươi, ngươi" Jaejoong chán nản, muốn dùng lời lẽ thô tục nhục mạ nàng, nhưng còn có Junsu bên cạnh.
"Nói cho ngươi biết, thôn trấn này là địa bàn của ta không ai dám làm loạn với ta đâu. Nhìn ngươi lớn lên da thịt non mịn, ở lại đây cho lão nương điều giáo, chờ thêm mấy năm có thể kiếm được một ít tiền, mua một tiếng 'Gia' của ngươi." Tú bà đối mấy người hán tử ánh mắt sắc bén, hán tử tựa như chó điên đánh tới.
Jaejoong trước đây từng làm việc trong quán bar, cũng không ít lần nhìn thấy cảnh này, tự nhiên cũng học được một ít miếng võ, đến bây giờ có thể dùng đến à.
Tay trái ngăn nắm tay hán tử, tay phải nắm một quyền đấm vào mặt một tên khác, lực đạo mạnh đến nổi khiến hán tử ấy ngã văng ra ngoài.
"Nha!"
Một người hán tử bắt không được Jaejoong, thì xoay người đánh về phía Junsu.
Jaejoong chặn lại kéo Junsu, đá vào chỗ hiểm của hán tử một cước, hán tử bị đá nằm trên mặt đất ngã lăn.
"Đá chết Vương bát đản ngươi! Ta hận nhất chính là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Jaejoong không cam lòng, đá mấy cước vào tên hán tử.
"Joongie, Joongie" mắt thấy lại có người nhào tới, Jaejoong chuẩn bị nắm tay thẳng tiến, lại bị Junsu ôm thắt lưng.
Junsu sợ hãi chôn mặt lên lưng Jaejoong, ôm thật chặt, giống như nếu buông lỏng tay Jaejoong sẽ bỏ lại một mình chạy đi mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét