[Chính văn chương thứ mười bốn]
"Joongie, chúng ta làm sao bây giờ?" Junsu khóc đến mắt xuất hiện viền đỏ.
Thừa dịp Junsu cố gắng ôm lấy Jaejoong khiến hắn không nhút nhít được, mấy tên hán còn lại vây quanh hai người. Cuối cùng cứ như thế mà bị bắt đi.
"Còn có thể làm gì nữa bây giờ?" Jaejoong quay sang mắt trợn trắng.
Hiện tại hai người bị trói tựa lưng vào nhau, bị ném sang một góc tường.
Tú bà nói lát nữa làm việc xong sẽ tới "hầu hạ" bọn họ.
Kim Junsu a!
Đụng tới ngươi là ta xui xẻo tám đời rồi!
Vừa xuyên không đến cổ đại, được làm thiếu gia mới có hai ngày đã đoãn mệnh như vậy sao.
Ai bảo ngươi ôm chắc như thế làm chi?
Nếu như ngươi dùng cái sức lực đó để đánh bọn họ, không biết đã đánh bay bao nhiêu người rồi!
"Joongie, xin lỗi, đều tại ta" Junsu lớn tiếng khóc lên, nước mắt tựa như vòi nước ào ào chảy ròng.
"Được rồi, được rồi, SuSu ta không trách ngươi." Nhìn Junsu khóc thương cảm như vậy, Jaejoong cũng không thể trách cứ, "Ngươi nói xem trong nhà mấy giờ ăn cơm chiều vậy?"
"Ân, ta cũng không rõ ràng lắm, đại khái là lúc trời tối!" Junsu mở to hai mắt ngây thơ.
Trời ơi!
Kim Junsu này thật đúng là một kẻ ngu si!
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi người cha kia đến cứu thôi.
"Nhị vị gia, lâu Lý(tên của thanh lâu) của chúng ta hầu hạ các ngươi có hài lòng không?" Tú bà vẻ mặt dáng tươi cười, lắc mông đi đến.
"Ách, ngươi đừng tới gần ta, nhìn thấy ngươi ta muốn nôn!" Jaejoong làm ra vẻ sắp nôn mửa.
"Ngươi" tú bà miệng lệch sang một bên một cách mất tự nhiên.
"Ngươi hiện tại hối hận vẫn còn kịp! Ngươi thả chúng ta ra, ta về nhà kêu người đem tiền đưa cho ngươi, chuyện này coi như không phát sinh." Jaejoong mạnh mẽ và bình tĩnh.
Hừ!
Dám đối đãi với tiểu gia như vậy à? !
Ngươi đối vối ta không tốt xem cha ta sẽ xử lý ngươi như thế nào, cha của "Kim Jaejoong" kia sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Đồ lão bà yêu quái!
Ta sẽ lột da ngươi!
Jaejoong dưới đáy lòng đem tú bà ra lăng trì một trăm lẻ một lần.
"Hối hận? Ngươi dám dùng loại khẩu khí này nói với ta, lát nữa người nên hối hận chính là ngươi!" Tú bà vẫy vẫy tay, mấy tên hán tử ngoài kia liền đi vào trong.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? ! Ngươi xem đi ta và hắn không có nhiều thịt, giết cũng bán không được nhiều tiền đâu!" Nhìn mấy tên hán tử kia vẻ mặt dữ tợn, Jaejoong có chút luống cuống.
Mẹ ơi!
Lão yêu bà này không phải định xén thịt chúng ta làm bánh bao nhân thịt người chứ ? !
Trời ạ!
Ta Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái thế này lẽ nào phải biến thành bánh bao thịt? !
Không cần như thế a a a a a! ! !
"Chúng ta không bao giờ giết người, bất quá ngươi cũng đã từng nghe qua thiếu nợ thì trả tiền, đúng không?"
"Kia, vậy ngươi muốn làm gì? !" Nhìn thấy cái bọn toàn thịt kia, bên tai nghe Junsu cúi đầu nức nở, Jaejoong cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng.
"Các ngươi ký vào đây, ta sẽ tha cho các ngươi." Tú bà nhận một mẫu giấy từ một tên hán tử đặt trước mặt Jaejoong.
"Ân?" Junsu cúi đầu, nghiên cứu tờ giấy trước mặt, Jaejoong tiếp tục hung hăng trừng mắt hướng tới vẻ mặt tươi cười của tú bà.
"Joongie, giấy này nói là chỉ cần chúng ta làm việc khéo, thu đủ tiền chúng ta có thể đi. Chúng ta có ký hay không?" Junsu nghiên cứu nửa ngày ngẩng đầu lên nhìn Jaejoong, trên mặt đầy nước mắt, xem ra bị sợ hãi quá độ.
"Ký cái rắm! Đó là giấy bán thân! Nếu ký thì cả đời này ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện ra đi!" Jaejoong nhịn không rống lên một câu vào mặt Junsu.
"xin lỗi" Junsu nước mắt nhất thời rơi xuống.
"Hừ hừ! Giờ có ký hay không cũng không do các ngươi quyết định!" Tú bà hướng về phía hán tử ánh mắt sắc như dao.
Hán tử cầm một hộp mực đóng dấu chậm rãi tiến vào.
"Ngươi, các ngươi, các ngươi dám tự ý quyết định tương lai của ta!" Jaejoong dùng sức giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của dây thừng.
"Câm miệng! Còn dám cãi? ! Đợi lát nữa ta sẽ dạy dỗ ngươi!" Tú bà bị Jaejoong chọc cho tức giận.
Mắt thấy tú bà tát vào mặt mình, Jaejoong nhắm mắt, bên tai nghe Junsu thét chói tai.
Con bà nó!
Ngươi chờ đó!
Khi nào tiểu gia ta trốn khỏi ma chưởng(bàn tay quỷ quyệt) của ngươi, ta sẽ đem ngươi đánh cho đến chết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét