[Chính văn chương thứ mười sáu]
"Nói! Sao hôm nay lại chuồn đi? ! Ai bày đầu?!" Yunho vẻ mặt tức giận, hiển nhiên đối ngày việc hôm nay Jaejoong cùng Junsu chuồn đi chơi rất tức giận.
Trong phòng khách, Yunho ngồi ở vị trí chủ tọa, Yoochun ngồi bên cạnh, Heechul vô lương tâm sớm đã lôi kéo Hankyung đi ngủ.
Jaejoong cùng Junsu tội nghiệp quỳ trên mặt đất, bọn hạ nhân cũng sợ đến không dám ngẩng đầu lên.
Thiết
Hung dữ cái gì a? !
Tiểu gia ta là người tự do không cần ngươi trông nom? !
Lần sau ta sẽ đi ra ngoài nữa!
Ách, bất quá ta sẽ mang theo đủ tiền.
"Đúng vậy, là ta" Junsu cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào tựa như lập tức khóc đến nơi.
Tiểu tử tốt!
Rất nghĩa khí!
Lần sau tiểu gia ta đi ra ngoài chơi sẽ dẫn ngươi theo!
Jaejoong cảm kích, liếc mắt nhìn Junsu.
"Vậy tại sao đi đến chỗ đó? ! Là ai muốn đi? !" Yunho tỏ vẻ không tin, từ trước đến nay Junsu vốn đơn thuần lại có chút ngu xuẩn sao có thể đi đến nơi đó chơi.
"Ách, là ta" nhìn đôi mắt hồng hồng của Junsu, Jaejoong cũng cảm thấy xấu hổ vì để Junsu chịu tiếng xấu thay cho mình, chột dạ trả lời.
"Ai dạy ngươi? !" Yunho nghe được Jaejoong đáp lời, phẫn nộ dùng sức vỗ bàn, chén trà hoa hoa lệ lệ trên bàn một lần nữa biến thành những mảnh nhỏ.
"Cha"
Ách
Xem ra nếu không chịu thua, một lát nữa ta cũng thương tàn như chén trà kia.
Bảo vệ mạng nhỏ là quan trọng nhất!
"Cha" Jaejoong điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, "Cha, chúng ta không biết nơi này lại như thế . Nếu như biết, ta cùng SuSu... "
"Ách, ta cùng cậu sẽ không đi" thấy Yunho gắt gao trừng mắt liếc mình, Jaejoong nhanh chống đổi giọng. Nói chữ "Cậu" còn xém chút cắn ngay đầu lưỡi.
"Yunho ca, bỏ qua đi! Dù sao tiểu tử này không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Nhìn Junsu khóc đến hồng hồng con mắt, Yoochun ngồi một bên đau lòng khôn xiết.
"Nói cho ngươi biết! Nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? ! Ta biết ăn nói thế nào với Tú Nghiên đã khuất đây? !" Yunho trừng mắt liếc Yoochun, Yoochun nhanh chóng ngậm miệng lại, dù sao ở nơi này lời nói của Yunho chính là lời nói của trời.
"Người đâu! Lấy gia pháp lên cho ta! Hôm nay phải giáo huấn bọn họ để cho nhớ kỹ không được tái phạm!" Yunho không hề để ý tới Yoochun, hướng về phía gia đinh ra lệnh.
"Lão, lão gia, tiểu thiếu gia thân thể không khỏe, gia pháp không nên..." quản gia Trung bá muốn vì Jaejoong cầu xin lại bị Yunho liếc mắt trở về chỗ cũ.
"Thân thể không khỏe? ! Thân thể không khỏe còn có tinh thần chạy loạn? ! Ngay cả tiểu lão gia cũng áp dụng gia pháp cho ta!" Ngữ khí nghiêm khắc không ai dám phản bác lại.
Nghe xong lời nói của Yunho, quản gia không thể làm gì khác hơn là gật đầu, từ ngoài cửa tiến đến bốn người gia đinh, hai người đem Jaejoong cùng Junsu cột lên băng ghế dài, hai người khác cầm cây dài đứng một bên.
"Ô ô ô ô ô ô... tỷ phu, ta sợ đau! Ngươi không thể tha ta sao? Tỷ phu... ô ô ô ô ô ô ..." Bị trói trên cái băng ghế dài, Junsu bắt đầu khóc, nước mắt xoạch xoạch trong đôi mắt sưng đỏ rơi xuống.
"Yunho a, ta thấy nên phạt bọn họ chép sách thôi?" Nhìn Junsu khóc đến sưng đỏ con mắt, Yoochun đau lòng đến nói không nên lời.
"Ai dám thay bọn họ chịu phạt!" Yunho vẫn vẻ mặt lãnh khốc.
Một cái, hai cái
Cây dài to đùng rơi vào mông.
Lúc đầu gia đinh muốn đánh nhẹ tay, nhưng Yunho nói nếu ai dám quấy rối kỉ cương thì cùng chịu phạt.
Bị trói, Junsu đã sớm khóc đến không ra hơi, vừa khóc vừa hô "Chunnie, ta đau quá ", khiến cho Yoochun đứng một bên cũng rơi lệ.
"Không" Jaejoong trên băng ghế dài, gắt gao cắn miệng, nhất định không nói một câu cầu xin tha thứ.
Hắn Kim Jaejoong chính là như vậy, chưa bao giờ cúi đầu trước bắt kì ai, chưa bao giờ cầu xin tha thứ với ai cả.
Nếu như lúc đó đồng ý cúi đầu, hắn sẽ không xuyên không đến cổ đại.
Ngẩng đầu một cách quật cường, bất ngờ phát hiện Yunho đang cau mày ẩn nhẫn.
Trong ánh mắt ngoại trừ tia lãnh khốc, còn có một cảm giác không đành lòng.
Ngươi cũng không nguyện ý đánh ta sao?
Thật tốt
Có một người cha như vậy thật tốt.
Sẽ bảo vệ mình lúc nguy nan, nếu phạm sai lầm thì trách phạt bản thân.
Thật tốt
Jaejoong khóe miệng hơi giơ lên.
Jung Yunho!
Ta chấp nhận ngươi là ba ba của ta!
Đời này đừng nghĩ chạy thoát được ta.
"Cha... ô... ô..." thấy ánh mắt mờ ám của Yunho, Jaejoong trong lòng len lén cười, mang theo một chút khóc âm(giọng mủi nghe như tiếng khóc).
Nhìn tiểu thiếu gia mở miệng cầu xin tha thứ, lúc này gia đinh đã muốn thiên vị, đứng ở một bên chờ nghe lão gia phân phó.
"Biết sai rồi chưa?" Yunho cố ý không nhìn tới hắn, ngữ khí vẫn còn lạnh lùng.
"Đã biết... ô... ô... cha, ta không bao giờ... đi ra ngoài chạy loạn nữa... ô... ô..." Jaejoong khóc đến nước mắt nước mũi hòa vào nhau(ở dơ quá), còn đem nước mắt chạy đều khắp mặt, thoạt nhìn thảm vô cùng.
"Vậy hôm nay nhớ kỹ, nếu như tái phạm sẽ không dễ dãi như thế đâu!" Tuy rằng trên mặt vẫn còn lạnh lùng, nhưng Jaejoong biết Yunho đã thở phào nhẹ nhỏm.
"Ô ô... ô ô..." bên kia Junsu thê thảm được Yoochun nâng đứng lên, nhìn Junsu đau đến mặt trắng bệch nhưng vẫn tươi cười, Yoochun thực sự đau lòng muốn chết.
"Junsu, ngươi không sao chứ?" Nhìn khuôn mặt luôn tươi cười như hoa mặt trời của Junsu khóc đến thê thê thảm thảm như thế, Yunho cũng không chịu nổi.
"Ô ô... tỷ phu là người xấu... ô ô..." Junsu khóc càng lợi hại hơn, mắt toàn nước lẫn nước.
"SuSu, đừng khóc, đừng khóc, ngươi đến đây cho ta xem." Yoochun luống cuống tay chân lau nước mắt cho Junsu.
Hix
Không ai quan tâm ta cả
Nhìn tất cả mọi người vây quanh Junsu, Jaejoong đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Hừ!
Nếu ta không cầu xin cha, cái mông của ngươi đã sớm nở hoa rồi, còn khóc gì nữa
Ân?
Không đúng, cha của "Kim Jaejoong" kia sao lại biến thành cha của ta ? !
Ách
Thôi mặc kệ, Kim Junsu kia hấp dẫn lực chú ý của mọi người hơn ta, thật khó chịu!
"Cha, ta cũng đau... ô ô..." Jaejoong lôi kéo ống tay áo Yunho không tha, đem nước mắt nước mũi tất cả đều cọ vào y phục của Yunho.
"Được rồi, ngươi nếu như tiếp tục không nghe lời, ta sẽ phạt ngươi chép sách!" Nhìn Jaejoong hành động như con nít, Yunho cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn biểu hiện lạnh lùng giật tay đang bị Jaejoong lôi kéo.
"Tiểu thiếu gia, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi!" Quỳ bên cạnh, Tiểu Thiển vội vàng kéo tay Jaejoong.
"Ta " Jaejoong còn muốn nói gì, lại đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến một trận đau đớn, ruột hình như quặn lại như có vật gì đang xé rách.
"JaeJae, làm sao vậy?" Đột nhiên phát hiện biểu hiện là lạ của Jaejoong, Yunho nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Jaejoong.
"đau...đau quá..." Jaejoong mặt đổ mồ hôi lạnh, dường như hô hấp sẽ rất đau đớn, đôi môi trắng bệch, không ngừng run rẩy.
"Đau ở đâu? Có phải do bị đánh lúc nãy không?" Yunho bỏ đi mặt nạ lãnh khóc, vẻ mặt hiện thời vô cùng lo lắng.
"Joongie, Joongie, ngươi đừng làm ta sợ " vừa rồi còn đứng một bên khóc, Junsu thấy sắc mặt Jaejoong không tốt, nhanh chóng xông tới.
"Ở đây, ở đây đau quá a" Jaejoong hai tay ôm bụng, quát to một tiếng nhất thời hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu mau tới đây! Nhanh đi gọi Heechul công tử lại đây, tiểu thiếu gia lại phát bệnh!" Nhìn Jaejoong té xỉu, Yoochun nhanh chóng chạy ra phòng khách ra lệnh cho gia đinh.
"Nói! Sao hôm nay lại chuồn đi? ! Ai bày đầu?!" Yunho vẻ mặt tức giận, hiển nhiên đối ngày việc hôm nay Jaejoong cùng Junsu chuồn đi chơi rất tức giận.
Trong phòng khách, Yunho ngồi ở vị trí chủ tọa, Yoochun ngồi bên cạnh, Heechul vô lương tâm sớm đã lôi kéo Hankyung đi ngủ.
Jaejoong cùng Junsu tội nghiệp quỳ trên mặt đất, bọn hạ nhân cũng sợ đến không dám ngẩng đầu lên.
Thiết
Hung dữ cái gì a? !
Tiểu gia ta là người tự do không cần ngươi trông nom? !
Lần sau ta sẽ đi ra ngoài nữa!
Ách, bất quá ta sẽ mang theo đủ tiền.
"Đúng vậy, là ta" Junsu cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào tựa như lập tức khóc đến nơi.
Tiểu tử tốt!
Rất nghĩa khí!
Lần sau tiểu gia ta đi ra ngoài chơi sẽ dẫn ngươi theo!
Jaejoong cảm kích, liếc mắt nhìn Junsu.
"Vậy tại sao đi đến chỗ đó? ! Là ai muốn đi? !" Yunho tỏ vẻ không tin, từ trước đến nay Junsu vốn đơn thuần lại có chút ngu xuẩn sao có thể đi đến nơi đó chơi.
"Ách, là ta" nhìn đôi mắt hồng hồng của Junsu, Jaejoong cũng cảm thấy xấu hổ vì để Junsu chịu tiếng xấu thay cho mình, chột dạ trả lời.
"Ai dạy ngươi? !" Yunho nghe được Jaejoong đáp lời, phẫn nộ dùng sức vỗ bàn, chén trà hoa hoa lệ lệ trên bàn một lần nữa biến thành những mảnh nhỏ.
"Cha"
Ách
Xem ra nếu không chịu thua, một lát nữa ta cũng thương tàn như chén trà kia.
Bảo vệ mạng nhỏ là quan trọng nhất!
"Cha" Jaejoong điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, "Cha, chúng ta không biết nơi này lại như thế . Nếu như biết, ta cùng SuSu... "
"Ách, ta cùng cậu sẽ không đi" thấy Yunho gắt gao trừng mắt liếc mình, Jaejoong nhanh chống đổi giọng. Nói chữ "Cậu" còn xém chút cắn ngay đầu lưỡi.
"Yunho ca, bỏ qua đi! Dù sao tiểu tử này không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Nhìn Junsu khóc đến hồng hồng con mắt, Yoochun ngồi một bên đau lòng khôn xiết.
"Nói cho ngươi biết! Nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? ! Ta biết ăn nói thế nào với Tú Nghiên đã khuất đây? !" Yunho trừng mắt liếc Yoochun, Yoochun nhanh chóng ngậm miệng lại, dù sao ở nơi này lời nói của Yunho chính là lời nói của trời.
"Người đâu! Lấy gia pháp lên cho ta! Hôm nay phải giáo huấn bọn họ để cho nhớ kỹ không được tái phạm!" Yunho không hề để ý tới Yoochun, hướng về phía gia đinh ra lệnh.
"Lão, lão gia, tiểu thiếu gia thân thể không khỏe, gia pháp không nên..." quản gia Trung bá muốn vì Jaejoong cầu xin lại bị Yunho liếc mắt trở về chỗ cũ.
"Thân thể không khỏe? ! Thân thể không khỏe còn có tinh thần chạy loạn? ! Ngay cả tiểu lão gia cũng áp dụng gia pháp cho ta!" Ngữ khí nghiêm khắc không ai dám phản bác lại.
Nghe xong lời nói của Yunho, quản gia không thể làm gì khác hơn là gật đầu, từ ngoài cửa tiến đến bốn người gia đinh, hai người đem Jaejoong cùng Junsu cột lên băng ghế dài, hai người khác cầm cây dài đứng một bên.
"Ô ô ô ô ô ô... tỷ phu, ta sợ đau! Ngươi không thể tha ta sao? Tỷ phu... ô ô ô ô ô ô ..." Bị trói trên cái băng ghế dài, Junsu bắt đầu khóc, nước mắt xoạch xoạch trong đôi mắt sưng đỏ rơi xuống.
"Yunho a, ta thấy nên phạt bọn họ chép sách thôi?" Nhìn Junsu khóc đến sưng đỏ con mắt, Yoochun đau lòng đến nói không nên lời.
"Ai dám thay bọn họ chịu phạt!" Yunho vẫn vẻ mặt lãnh khốc.
Một cái, hai cái
Cây dài to đùng rơi vào mông.
Lúc đầu gia đinh muốn đánh nhẹ tay, nhưng Yunho nói nếu ai dám quấy rối kỉ cương thì cùng chịu phạt.
Bị trói, Junsu đã sớm khóc đến không ra hơi, vừa khóc vừa hô "Chunnie, ta đau quá ", khiến cho Yoochun đứng một bên cũng rơi lệ.
"Không" Jaejoong trên băng ghế dài, gắt gao cắn miệng, nhất định không nói một câu cầu xin tha thứ.
Hắn Kim Jaejoong chính là như vậy, chưa bao giờ cúi đầu trước bắt kì ai, chưa bao giờ cầu xin tha thứ với ai cả.
Nếu như lúc đó đồng ý cúi đầu, hắn sẽ không xuyên không đến cổ đại.
Ngẩng đầu một cách quật cường, bất ngờ phát hiện Yunho đang cau mày ẩn nhẫn.
Trong ánh mắt ngoại trừ tia lãnh khốc, còn có một cảm giác không đành lòng.
Ngươi cũng không nguyện ý đánh ta sao?
Thật tốt
Có một người cha như vậy thật tốt.
Sẽ bảo vệ mình lúc nguy nan, nếu phạm sai lầm thì trách phạt bản thân.
Thật tốt
Jaejoong khóe miệng hơi giơ lên.
Jung Yunho!
Ta chấp nhận ngươi là ba ba của ta!
Đời này đừng nghĩ chạy thoát được ta.
"Cha... ô... ô..." thấy ánh mắt mờ ám của Yunho, Jaejoong trong lòng len lén cười, mang theo một chút khóc âm(giọng mủi nghe như tiếng khóc).
Nhìn tiểu thiếu gia mở miệng cầu xin tha thứ, lúc này gia đinh đã muốn thiên vị, đứng ở một bên chờ nghe lão gia phân phó.
"Biết sai rồi chưa?" Yunho cố ý không nhìn tới hắn, ngữ khí vẫn còn lạnh lùng.
"Đã biết... ô... ô... cha, ta không bao giờ... đi ra ngoài chạy loạn nữa... ô... ô..." Jaejoong khóc đến nước mắt nước mũi hòa vào nhau(ở dơ quá), còn đem nước mắt chạy đều khắp mặt, thoạt nhìn thảm vô cùng.
"Vậy hôm nay nhớ kỹ, nếu như tái phạm sẽ không dễ dãi như thế đâu!" Tuy rằng trên mặt vẫn còn lạnh lùng, nhưng Jaejoong biết Yunho đã thở phào nhẹ nhỏm.
"Ô ô... ô ô..." bên kia Junsu thê thảm được Yoochun nâng đứng lên, nhìn Junsu đau đến mặt trắng bệch nhưng vẫn tươi cười, Yoochun thực sự đau lòng muốn chết.
"Junsu, ngươi không sao chứ?" Nhìn khuôn mặt luôn tươi cười như hoa mặt trời của Junsu khóc đến thê thê thảm thảm như thế, Yunho cũng không chịu nổi.
"Ô ô... tỷ phu là người xấu... ô ô..." Junsu khóc càng lợi hại hơn, mắt toàn nước lẫn nước.
"SuSu, đừng khóc, đừng khóc, ngươi đến đây cho ta xem." Yoochun luống cuống tay chân lau nước mắt cho Junsu.
Hix
Không ai quan tâm ta cả
Nhìn tất cả mọi người vây quanh Junsu, Jaejoong đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Hừ!
Nếu ta không cầu xin cha, cái mông của ngươi đã sớm nở hoa rồi, còn khóc gì nữa
Ân?
Không đúng, cha của "Kim Jaejoong" kia sao lại biến thành cha của ta ? !
Ách
Thôi mặc kệ, Kim Junsu kia hấp dẫn lực chú ý của mọi người hơn ta, thật khó chịu!
"Cha, ta cũng đau... ô ô..." Jaejoong lôi kéo ống tay áo Yunho không tha, đem nước mắt nước mũi tất cả đều cọ vào y phục của Yunho.
"Được rồi, ngươi nếu như tiếp tục không nghe lời, ta sẽ phạt ngươi chép sách!" Nhìn Jaejoong hành động như con nít, Yunho cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn biểu hiện lạnh lùng giật tay đang bị Jaejoong lôi kéo.
"Tiểu thiếu gia, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi!" Quỳ bên cạnh, Tiểu Thiển vội vàng kéo tay Jaejoong.
"Ta " Jaejoong còn muốn nói gì, lại đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến một trận đau đớn, ruột hình như quặn lại như có vật gì đang xé rách.
"JaeJae, làm sao vậy?" Đột nhiên phát hiện biểu hiện là lạ của Jaejoong, Yunho nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Jaejoong.
"đau...đau quá..." Jaejoong mặt đổ mồ hôi lạnh, dường như hô hấp sẽ rất đau đớn, đôi môi trắng bệch, không ngừng run rẩy.
"Đau ở đâu? Có phải do bị đánh lúc nãy không?" Yunho bỏ đi mặt nạ lãnh khóc, vẻ mặt hiện thời vô cùng lo lắng.
"Joongie, Joongie, ngươi đừng làm ta sợ " vừa rồi còn đứng một bên khóc, Junsu thấy sắc mặt Jaejoong không tốt, nhanh chóng xông tới.
"Ở đây, ở đây đau quá a" Jaejoong hai tay ôm bụng, quát to một tiếng nhất thời hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu mau tới đây! Nhanh đi gọi Heechul công tử lại đây, tiểu thiếu gia lại phát bệnh!" Nhìn Jaejoong té xỉu, Yoochun nhanh chóng chạy ra phòng khách ra lệnh cho gia đinh.
sao ta ko nhìn thấy chương 15 nàng nhỉ ? thanks nàng đã eidt ^_^
Trả lờiXóa