[Chính văn chương thứ mười bảy]
"Heechul, thế nào rồi?" Yunho nhìn Heechul cầm một cây ngân châm quan sát kỹ lưỡng, nhanh tiến đến.
"Vẫn như cũ. Ta đã bảo ngươi hắn không chịu nổi kích động, sao ngươi còn đánh hắn ra thế này?" Heechul tức giận, không nói đến việc hắn theo dõi Jaejoong từ nhỏ đến lớn, bất luận kẻ nào nhìn thấy Jaejoong nằm một đóng trên giường cũng cảm thấy đau lòng.
"Joongie, Joongie, đều tại ta không tốt... ô ô ô ô... " nhìn Jaejoong vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường không nhúc nhích, Junsu lại bắt đầu khóc.
"Yoochun, ngươi mang Junsu đi nghỉ ngơi đi. Thuận tiện thoa thuốc cho hắn." Nhìn Junsu khóc đến sưng đỏ con mắt, Yunho tuy rằng cảm thấy đau lòng nhưng không thể làm gì khác hơn là bảo Yoochun mang người đi.
"Ân, Yunho ca, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. Yên tâm, Jaejoong sẽ không có việc gì, Tú Nghiên tỷ ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho Jaejoong." Nhìn Yunho có vẻ hơi tiều tụy, Yoochun thở dài, lôi kéo Junsu còn đang khóc sướt mướt đi.
"Được rồi, không có gì chuyện nữa. Chỉ cần cho hắn ngủ một giấc, ngày mai ta bảo đảm hắn sẽ vui vẻ trở lại!" Đỡ Jaejoong uống thuốc, Heechul an ủi vỗ vào vai Yunho.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Yunho, Heechul có chút không đành lòng, dù sao chưa từng thấy biểu tình mỏng manh của Yunho, ngay cả lúc Tú Nghiên còn sống cũng không có.
"Lão gia, ngài đi nghỉ ngơi chút đi! Ta sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia." Chờ bọn người Heechul rời đi, Tiểu Thiển bưng thao nước tới.
"Không cần, chuyện hôm nay là lỗi của Jaejoong. Ngươi đi nghỉ sớm một chút đi! Ta sẽ chăm sóc hắn." Yunho cũng không liếc mắt nhìn Tiểu Thiển, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của Jaejoong.
"Lão gia, Tiểu Thiển cáo lui trước. Nếu như tiểu thiếu gia tỉnh lại, muốn ăn gì, lão gia cứ kêu Tiểu Thiển làm." Nhẹ nhàng đem thao nước đặt ở đầu giường, Tiểu Thiển khép cửa lại lui ra ngoài.
"JaeJae, ngươi đến bao giờ mới hết khiến ta lo lắng đây?" Đợi Tiểu Thiển ra cửa, Yunho dùng khăn nhúng nước vắt khô, lau mồ hôi trên mặt Jaejoong.
"Đúng vậy, là lỗi của cha? Là cha nóng nảy, cha không ghét ngươi, chỉ là sợ ngươi bị thương tổn. Chờ thân thể ngươi khỏe lại, cha mang ngươi ra ngoài chơi, có được không? Còn mang theo cậu SuSu của ngươi nữa." Nhìn Jaejoong an tĩnh vẻ mặt thụy xuống, tâm trạng Yunho một trận đau nhói.
Lần trước trong thời gian hội chùa, Jaejoong ương bướng muốn mình dẫn đi chơi, cuối cùng vẫn nghiêm khắc bị cự tuyệt.
Ngày thứ hai Jaejoong không biết nghe ai nói, khóc lóc chạy tới ôm lấy chân mình, liên tiếp xin xỏ
"Cha có phải là ngươi ghét JaeJae không? Bởi vì JaeJae là một kẻ ngu si, người khác không cùng JaeJae đi chơi, cha cũng chưa bao giờ dẫn JaeJae đi ra ngoài. Có phải bởi vì JaeJae là một kẻ ngu si? Cha đừng ghét JaeJae, JaeJae không ngốc, thực sự mà! Cha cho JaeJae đi học, JaeJae cũng chăm chỉ học mà. Cha, cha đừng ghét JaeJae "
Yunho rất hối hận, hối hận vì đã không nói với JaeJae rằng hắn không chê JaeJae, chỉ nói một câu lạnh lùng "không được đùa giỡn như hài tử nữa" .
Chỉ vì yêu quá nên luyến tiếc, muốn đem hắn bảo hộ trong lòng bàn tay.
Chỉ vì quá mức bảo hộ nên thương tổn tiểu nhân nhi đơn thuần này.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, một thân đầy mồ hôi, Jaejoong mơ mơ màng màng tỉnh.
Trong phòng một người cũng không có, đầu giường lại có một ấm áp lô(lò sưởi ấm áp) hình người nho nhỏ, hoàn toàn đánh tan cảm giác mát mẻ.
Ân
Vừa rồi làm sao vậy?
Còn muốn làm nũng với Yunho thì bản thân lại té xỉu.
Được rồi !
Nhất định là ngày hôm nay trong rượu và thức ăn có vấn đề!
Mẹ nó!
Không chỉ là hắc điếm, đến thức ăn cũng không không hợp vệ sinh!
Khi nào tiểu gia rảnh rỗi, ta sẽ đem cái lâu đó phá banh chành!
Cái mông có chút đau, Jaejoong nhe răng nhếch miệng mắng.
Xa xa có tiếng bước chân, Jaejonng "chuồn" vào chăn bông, nằm ngủ.
Người vừa tới nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn, lại cầm khăn ước tinh tế lau đi mồ hôi hột trên trán.
Đôi tay này rất ôn nhu, rất quen thuộc, là Yunho.
Đã biết là Yunho, Jaejoong chậm rãi mở mắt, dùng đôi mắt có chút sưng đỏ nhìn Yunho.
"JaeJae, tỉnh rồi? cố gắng ngủ đi. Ngày mai không cần học, ta cùng Yoochun mang ngươi cùng Junsu lên núi chơi thả diều. Trước đây, ngươi không phải nói muốn đi sao?" Ánh sáng chíu vào sau lưng Yunho, khiến không thấy rõ biểu tình trên mặt, thanh âm ôn nhu như giọt nước trên mặt hồ.
"Ân" Jaejoong cảm thấy hai mắt của mình đã ươn ướt, cắn môi dùng sức gật đầu.
Kim Jaejoong!
Ngươi sao lại giống đàn bà như thế? !
Hay khóc... khóc... khóc...!
Nhưng mà nước mắt không thể khống chế được.
Jaejoong kinh ngạc phát hiện, tuyến lệ của mình phát triển như thế.
"Jaejoong, sao lại khóc? Đau ở đâu?" Thấy nước mắt của Jaejoong, Yunho nhanh chóng đi tới, nâng Jaejoong dậy.
"Không" Jaejoong lắc lắc đầu.
Nếu như nói là đau, đó chính là đau lòng.
Thực sự rất đau rất đau, vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Cảm giác ấm áp, cảm giác hạnh phúc, cảm giác an tâm.
Người nhà
Từ nhỏ... danh từ này...
Đến bây giờ mới chân chính có được, thực sự ấm áp.
Ta lại càng đố kị với cái tên "Kim Jaejoong" kia.
Có thể được nhiều tình yêu như vậy.
Nếu như cho ta lựa chọn, ta nguyện ý dùng toàn bộ những gì của ta để đổi lấy.
"Vậy nhanh ngủ một chút đi! Ngày mai dẫn ngươi đi ra ngoài chơi." Yunho ôm Jaejoong nằm xuống, bàn tay dày ấm áp hạ xuống một chút vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu của Jaejoong.
"Ân" nhắm mắt lại, hít không khí thoải mái và ấm áp, Jaejoong nặng nề ngủ.
"Heechul, thế nào rồi?" Yunho nhìn Heechul cầm một cây ngân châm quan sát kỹ lưỡng, nhanh tiến đến.
"Vẫn như cũ. Ta đã bảo ngươi hắn không chịu nổi kích động, sao ngươi còn đánh hắn ra thế này?" Heechul tức giận, không nói đến việc hắn theo dõi Jaejoong từ nhỏ đến lớn, bất luận kẻ nào nhìn thấy Jaejoong nằm một đóng trên giường cũng cảm thấy đau lòng.
"Joongie, Joongie, đều tại ta không tốt... ô ô ô ô... " nhìn Jaejoong vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường không nhúc nhích, Junsu lại bắt đầu khóc.
"Yoochun, ngươi mang Junsu đi nghỉ ngơi đi. Thuận tiện thoa thuốc cho hắn." Nhìn Junsu khóc đến sưng đỏ con mắt, Yunho tuy rằng cảm thấy đau lòng nhưng không thể làm gì khác hơn là bảo Yoochun mang người đi.
"Ân, Yunho ca, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. Yên tâm, Jaejoong sẽ không có việc gì, Tú Nghiên tỷ ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho Jaejoong." Nhìn Yunho có vẻ hơi tiều tụy, Yoochun thở dài, lôi kéo Junsu còn đang khóc sướt mướt đi.
"Được rồi, không có gì chuyện nữa. Chỉ cần cho hắn ngủ một giấc, ngày mai ta bảo đảm hắn sẽ vui vẻ trở lại!" Đỡ Jaejoong uống thuốc, Heechul an ủi vỗ vào vai Yunho.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Yunho, Heechul có chút không đành lòng, dù sao chưa từng thấy biểu tình mỏng manh của Yunho, ngay cả lúc Tú Nghiên còn sống cũng không có.
"Lão gia, ngài đi nghỉ ngơi chút đi! Ta sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia." Chờ bọn người Heechul rời đi, Tiểu Thiển bưng thao nước tới.
"Không cần, chuyện hôm nay là lỗi của Jaejoong. Ngươi đi nghỉ sớm một chút đi! Ta sẽ chăm sóc hắn." Yunho cũng không liếc mắt nhìn Tiểu Thiển, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của Jaejoong.
"Lão gia, Tiểu Thiển cáo lui trước. Nếu như tiểu thiếu gia tỉnh lại, muốn ăn gì, lão gia cứ kêu Tiểu Thiển làm." Nhẹ nhàng đem thao nước đặt ở đầu giường, Tiểu Thiển khép cửa lại lui ra ngoài.
"JaeJae, ngươi đến bao giờ mới hết khiến ta lo lắng đây?" Đợi Tiểu Thiển ra cửa, Yunho dùng khăn nhúng nước vắt khô, lau mồ hôi trên mặt Jaejoong.
"Đúng vậy, là lỗi của cha? Là cha nóng nảy, cha không ghét ngươi, chỉ là sợ ngươi bị thương tổn. Chờ thân thể ngươi khỏe lại, cha mang ngươi ra ngoài chơi, có được không? Còn mang theo cậu SuSu của ngươi nữa." Nhìn Jaejoong an tĩnh vẻ mặt thụy xuống, tâm trạng Yunho một trận đau nhói.
Lần trước trong thời gian hội chùa, Jaejoong ương bướng muốn mình dẫn đi chơi, cuối cùng vẫn nghiêm khắc bị cự tuyệt.
Ngày thứ hai Jaejoong không biết nghe ai nói, khóc lóc chạy tới ôm lấy chân mình, liên tiếp xin xỏ
"Cha có phải là ngươi ghét JaeJae không? Bởi vì JaeJae là một kẻ ngu si, người khác không cùng JaeJae đi chơi, cha cũng chưa bao giờ dẫn JaeJae đi ra ngoài. Có phải bởi vì JaeJae là một kẻ ngu si? Cha đừng ghét JaeJae, JaeJae không ngốc, thực sự mà! Cha cho JaeJae đi học, JaeJae cũng chăm chỉ học mà. Cha, cha đừng ghét JaeJae "
Yunho rất hối hận, hối hận vì đã không nói với JaeJae rằng hắn không chê JaeJae, chỉ nói một câu lạnh lùng "không được đùa giỡn như hài tử nữa" .
Chỉ vì yêu quá nên luyến tiếc, muốn đem hắn bảo hộ trong lòng bàn tay.
Chỉ vì quá mức bảo hộ nên thương tổn tiểu nhân nhi đơn thuần này.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, một thân đầy mồ hôi, Jaejoong mơ mơ màng màng tỉnh.
Trong phòng một người cũng không có, đầu giường lại có một ấm áp lô(lò sưởi ấm áp) hình người nho nhỏ, hoàn toàn đánh tan cảm giác mát mẻ.
Ân
Vừa rồi làm sao vậy?
Còn muốn làm nũng với Yunho thì bản thân lại té xỉu.
Được rồi !
Nhất định là ngày hôm nay trong rượu và thức ăn có vấn đề!
Mẹ nó!
Không chỉ là hắc điếm, đến thức ăn cũng không không hợp vệ sinh!
Khi nào tiểu gia rảnh rỗi, ta sẽ đem cái lâu đó phá banh chành!
Cái mông có chút đau, Jaejoong nhe răng nhếch miệng mắng.
Xa xa có tiếng bước chân, Jaejonng "chuồn" vào chăn bông, nằm ngủ.
Người vừa tới nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn, lại cầm khăn ước tinh tế lau đi mồ hôi hột trên trán.
Đôi tay này rất ôn nhu, rất quen thuộc, là Yunho.
Đã biết là Yunho, Jaejoong chậm rãi mở mắt, dùng đôi mắt có chút sưng đỏ nhìn Yunho.
"JaeJae, tỉnh rồi? cố gắng ngủ đi. Ngày mai không cần học, ta cùng Yoochun mang ngươi cùng Junsu lên núi chơi thả diều. Trước đây, ngươi không phải nói muốn đi sao?" Ánh sáng chíu vào sau lưng Yunho, khiến không thấy rõ biểu tình trên mặt, thanh âm ôn nhu như giọt nước trên mặt hồ.
"Ân" Jaejoong cảm thấy hai mắt của mình đã ươn ướt, cắn môi dùng sức gật đầu.
Kim Jaejoong!
Ngươi sao lại giống đàn bà như thế? !
Hay khóc... khóc... khóc...!
Nhưng mà nước mắt không thể khống chế được.
Jaejoong kinh ngạc phát hiện, tuyến lệ của mình phát triển như thế.
"Jaejoong, sao lại khóc? Đau ở đâu?" Thấy nước mắt của Jaejoong, Yunho nhanh chóng đi tới, nâng Jaejoong dậy.
"Không" Jaejoong lắc lắc đầu.
Nếu như nói là đau, đó chính là đau lòng.
Thực sự rất đau rất đau, vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Cảm giác ấm áp, cảm giác hạnh phúc, cảm giác an tâm.
Người nhà
Từ nhỏ... danh từ này...
Đến bây giờ mới chân chính có được, thực sự ấm áp.
Ta lại càng đố kị với cái tên "Kim Jaejoong" kia.
Có thể được nhiều tình yêu như vậy.
Nếu như cho ta lựa chọn, ta nguyện ý dùng toàn bộ những gì của ta để đổi lấy.
"Vậy nhanh ngủ một chút đi! Ngày mai dẫn ngươi đi ra ngoài chơi." Yunho ôm Jaejoong nằm xuống, bàn tay dày ấm áp hạ xuống một chút vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu của Jaejoong.
"Ân" nhắm mắt lại, hít không khí thoải mái và ấm áp, Jaejoong nặng nề ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét