[Chính văn chương thứ hai]
Thật ấm áp, trên người hình như là hơi mỏng, áo ngủ bằng gấm, thư thái mà ấm áp, còn giống như có ánh dương quang, thật hứng thú.
Một luồng đàn hương thổi qua, làm cho an tâm.
Đây là thiên đường sao?
Xem ra ta Kim Jaejoong là một người thiện lương a!
Đã chết có thể lên thiên đường.
Thiên đường hẳn là có sơn hào hải vị?
Dù cho không có cũng thấy được thiên sứ xinh đẹp.
Con mắt nỗ lực nháy hai cái, cuối cùng có thể mở ra.
A a a a a!
Đây là nơi nào a? !
Jaejoong ngây người, cứ như vậy nằm trên giường, quên cả đứng lên .
Mùi hương mộc chế - giường lớn khắt hoa - bốn phía còn có sa trướng màu xanh nhạt.
Trong phòng bàn vuông trải khăn thêu mãn đồ đằng, hoa văn đa dạng phức tạp, thoạt nhìn cũng là loại đắt tiền.
Gian phòng bên kia có một bàn vuông, trên bàn bày đặt văn phòng tứ bảo trong truyền thuyết.
Gian phòng này mặt trên tường đều có cửa số mộc chế khắc hoa, cửa sổ có khe hở hơi mỏng được bọc bố cẩm cách, phía đông còn đặt một cái đàn cổ.
Trên người y phục cũ nát cũng được người thay cho, trên người chính là nhất kiện bạch y. Tuy rằng hình thức đơn giản, thế nhưng vải vóc cùng những hoa văn tinh xảo cũng biết đây là vật phẩm xa xỉ.
Này, cái này không phải chỉ có trên TV sao?
Tuy rằng bình thường hầu như là không xem TV, nhưng điều quá bình thường này ai cũng biết.
Lẽ nào, lẽ nào bản thân mình xuyên không? !
Jaejoong bị ý nghĩ của chính mình hù dọa một thân toát mồ hôi lạnh.
Không, không có khả năng, đây không phải tiểu thuyết.
Tám phần mười là đạo điễn nhìn thấy bản thân xuất sắc nên cho ta diễn phim truyền hình!
Nhưng, cái này tựa hồ so với tiểu thuyết xuyên không còn giống hơn.
"A! Tiểu thiếu gia ngươi tỉnh rồi!" Jaejoong còn không có kịp phản ứng, một nữ hài y phục đỏ tươi mở cửa vào, vẻ mặt mừng rỡ tươi cười.
"A —— a? !" Jaejoong càng thêm phiền muộn, mình tại sao đột nhiên thành thiếu gia? Lại còn "Tiểu" nữa là thế nào.
"Tiểu thiếu gia, có khó chịu ở đâu không? Có muốn ta đi gọi đại phu không?" Nữ hài thấy Jaejoong ngơ ngác, vẻ mặt khẩn trương. Lẽ nào tiểu thiếu gia bị chấn thương đến đầu?
Trước đây tuy nói tiểu thiếu gia có chút si ngốc, nhưng vẫn nhận ra nha hoàn hầu hạ hắn hơn mười năm, sao mà hiện tại lại không nhớ được?
"A, a, ta —— ngươi là ai a? Ta tên là gì?" Jaejoong một đầu trống trơn, cứ giả bộ bất tỉnh trước đã.
"Ta là Tiểu Thiển a! Jaejoong thiếu gia ngươi sao lại không nhớ ta? !" Tiểu Thiển bộ dạng muốn khóc lã chã.
"A, a, có thể ta bị ảnh hưởng đến đầu, mất trí nhớ." Jaejoong tiếp tục giả ngu, phim truyền chẳng phải đều diễn như thế này sao?
Bất quá ta thật là khéo nga!
Thiếu gia nhà bọn họ cũng tên Jaejoong sao?.
Nói không chừng đây chính là kiếp trước của ta ni!
"A! Được rồi , Tiểu Thiển tỷ tỷ, ngươi vừa đem cái gì vào a?" Jaejoong cười với vẻ mặt khả ái.
Thơm quá a ——
Jaejoong không thể nhìn thấy Tiểu Thiển mang vào cái gì cả.
"Vâng, lão gia vừa kêu trù phòng nấu canh tuyết nhĩ hạt sen, ta được phái bưng tới cho tiểu thiếu gia." Nghe thấy Jaejoong nói muốn ăn, Tiểu Thiển bất chấp việc mất đi kí ức, bưng bát canh rới.
"Thơm quá a ——"hạt sen hương vị thật ngọt ngào, Jaejoong mặt nhăn nhưng mũi lại ngữi thấy.
"Cẩn thận " Tiểu Thiển cẩn thận tỉ mỉ thổi thổi đặt bên miệng Jaejoong.
"Cảm tạ Tiểu Thiển tỷ tỷ!" Jaejoong cười ngọt ngào, một ngụm ăn hết muỗng canh hạt sen.
Ăn ngon thật, ngọt ngào.
Ân?
Trên mặt là cái gì a?
Nóng hầm hập, canh hạt sen trong miệng đột nhiên trở nên quá ngon.
"Tiểu thiếu gia, ngươi sao lại khóc? Bị đau ở đâu?" Thấy Jaejoong rơi nước mắt Tiểu Thiển rất sợ.
"Không, không có ——" Jaejoong qua loa lau nước mắt, cười lắc lắc đầu, "Tiểu Thiển tỷ tỷ, canh hạt sen ăn ngon thật!"
Một sự ấm áp len lỏi trong nội tâm.
Từ trước đến nay chưa ai đối tốt với Jaejoong như thế.
Cả ngày toàn bị người khác châm chọc khiêu khích, khắp nơi bị người cười cợt.
Chưa bao giờ trải qua sự ấm áp này.
"Đúng, Tiểu Thiển tỷ tỷ, ngươi nói 'Lão gia' kia là?" Ăn xong chén canh hạt sen lớn, Jaejoong cảm thấy vừa lòng nằm lên giường, đột nhiên nhớ tới Tiểu Thiển vừa nhắc tới người này.
"A! Tiểu thiếu gia! Lão gia không phải là phụ thân của ngươi sao?" Chậm một chút, Tiểu Thiển lúc này mới nhớ tới việc Jaejoong mất trí nhớ là thật, "Tiểu thiếu gia ngươi hiện tại bị như thế này, ta phải đi kêu lão gia cùng đại phu đến đây."
Nói xong thu bát chạy ra ngoài.
Thật ấm áp, trên người hình như là hơi mỏng, áo ngủ bằng gấm, thư thái mà ấm áp, còn giống như có ánh dương quang, thật hứng thú.
Một luồng đàn hương thổi qua, làm cho an tâm.
Đây là thiên đường sao?
Xem ra ta Kim Jaejoong là một người thiện lương a!
Đã chết có thể lên thiên đường.
Thiên đường hẳn là có sơn hào hải vị?
Dù cho không có cũng thấy được thiên sứ xinh đẹp.
Con mắt nỗ lực nháy hai cái, cuối cùng có thể mở ra.
A a a a a!
Đây là nơi nào a? !
Jaejoong ngây người, cứ như vậy nằm trên giường, quên cả đứng lên .
Mùi hương mộc chế - giường lớn khắt hoa - bốn phía còn có sa trướng màu xanh nhạt.
Trong phòng bàn vuông trải khăn thêu mãn đồ đằng, hoa văn đa dạng phức tạp, thoạt nhìn cũng là loại đắt tiền.
Gian phòng bên kia có một bàn vuông, trên bàn bày đặt văn phòng tứ bảo trong truyền thuyết.
Gian phòng này mặt trên tường đều có cửa số mộc chế khắc hoa, cửa sổ có khe hở hơi mỏng được bọc bố cẩm cách, phía đông còn đặt một cái đàn cổ.
Trên người y phục cũ nát cũng được người thay cho, trên người chính là nhất kiện bạch y. Tuy rằng hình thức đơn giản, thế nhưng vải vóc cùng những hoa văn tinh xảo cũng biết đây là vật phẩm xa xỉ.
Này, cái này không phải chỉ có trên TV sao?
Tuy rằng bình thường hầu như là không xem TV, nhưng điều quá bình thường này ai cũng biết.
Lẽ nào, lẽ nào bản thân mình xuyên không? !
Jaejoong bị ý nghĩ của chính mình hù dọa một thân toát mồ hôi lạnh.
Không, không có khả năng, đây không phải tiểu thuyết.
Tám phần mười là đạo điễn nhìn thấy bản thân xuất sắc nên cho ta diễn phim truyền hình!
Nhưng, cái này tựa hồ so với tiểu thuyết xuyên không còn giống hơn.
"A! Tiểu thiếu gia ngươi tỉnh rồi!" Jaejoong còn không có kịp phản ứng, một nữ hài y phục đỏ tươi mở cửa vào, vẻ mặt mừng rỡ tươi cười.
"A —— a? !" Jaejoong càng thêm phiền muộn, mình tại sao đột nhiên thành thiếu gia? Lại còn "Tiểu" nữa là thế nào.
"Tiểu thiếu gia, có khó chịu ở đâu không? Có muốn ta đi gọi đại phu không?" Nữ hài thấy Jaejoong ngơ ngác, vẻ mặt khẩn trương. Lẽ nào tiểu thiếu gia bị chấn thương đến đầu?
Trước đây tuy nói tiểu thiếu gia có chút si ngốc, nhưng vẫn nhận ra nha hoàn hầu hạ hắn hơn mười năm, sao mà hiện tại lại không nhớ được?
"A, a, ta —— ngươi là ai a? Ta tên là gì?" Jaejoong một đầu trống trơn, cứ giả bộ bất tỉnh trước đã.
"Ta là Tiểu Thiển a! Jaejoong thiếu gia ngươi sao lại không nhớ ta? !" Tiểu Thiển bộ dạng muốn khóc lã chã.
"A, a, có thể ta bị ảnh hưởng đến đầu, mất trí nhớ." Jaejoong tiếp tục giả ngu, phim truyền chẳng phải đều diễn như thế này sao?
Bất quá ta thật là khéo nga!
Thiếu gia nhà bọn họ cũng tên Jaejoong sao?.
Nói không chừng đây chính là kiếp trước của ta ni!
"A! Được rồi , Tiểu Thiển tỷ tỷ, ngươi vừa đem cái gì vào a?" Jaejoong cười với vẻ mặt khả ái.
Thơm quá a ——
Jaejoong không thể nhìn thấy Tiểu Thiển mang vào cái gì cả.
"Vâng, lão gia vừa kêu trù phòng nấu canh tuyết nhĩ hạt sen, ta được phái bưng tới cho tiểu thiếu gia." Nghe thấy Jaejoong nói muốn ăn, Tiểu Thiển bất chấp việc mất đi kí ức, bưng bát canh rới.
"Thơm quá a ——"hạt sen hương vị thật ngọt ngào, Jaejoong mặt nhăn nhưng mũi lại ngữi thấy.
"Cẩn thận " Tiểu Thiển cẩn thận tỉ mỉ thổi thổi đặt bên miệng Jaejoong.
"Cảm tạ Tiểu Thiển tỷ tỷ!" Jaejoong cười ngọt ngào, một ngụm ăn hết muỗng canh hạt sen.
Ăn ngon thật, ngọt ngào.
Ân?
Trên mặt là cái gì a?
Nóng hầm hập, canh hạt sen trong miệng đột nhiên trở nên quá ngon.
"Tiểu thiếu gia, ngươi sao lại khóc? Bị đau ở đâu?" Thấy Jaejoong rơi nước mắt Tiểu Thiển rất sợ.
"Không, không có ——" Jaejoong qua loa lau nước mắt, cười lắc lắc đầu, "Tiểu Thiển tỷ tỷ, canh hạt sen ăn ngon thật!"
Một sự ấm áp len lỏi trong nội tâm.
Từ trước đến nay chưa ai đối tốt với Jaejoong như thế.
Cả ngày toàn bị người khác châm chọc khiêu khích, khắp nơi bị người cười cợt.
Chưa bao giờ trải qua sự ấm áp này.
"Đúng, Tiểu Thiển tỷ tỷ, ngươi nói 'Lão gia' kia là?" Ăn xong chén canh hạt sen lớn, Jaejoong cảm thấy vừa lòng nằm lên giường, đột nhiên nhớ tới Tiểu Thiển vừa nhắc tới người này.
"A! Tiểu thiếu gia! Lão gia không phải là phụ thân của ngươi sao?" Chậm một chút, Tiểu Thiển lúc này mới nhớ tới việc Jaejoong mất trí nhớ là thật, "Tiểu thiếu gia ngươi hiện tại bị như thế này, ta phải đi kêu lão gia cùng đại phu đến đây."
Nói xong thu bát chạy ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét