[Chính văn chương thứ hai mươi]
"Cái gì vậy trời? !" Jaejoong một bên bĩu môi lầm bầm, một bên đá vào hòn đá nhỏ trong hoa viên.
Buồn chán!
Buồn chán!
Buồn chán đến sắp chết!
Tuy rằng nói hiện tại không cần lo ăn lo mặc, có người đặc biệt tới chăm sóc, còn có thể đi dạo trong hoa viên đẹp như vậy.
Nhưng, ta dầu gì cũng là một thanh niên thân thể kiện toàn!
Không thể đem tuổi thanh xuân của ta lãng phí trong ngục giam mang tên sơn trang này chứ? !
Ta thây cái tên "Kim Jaejoong" kia nhất định là bị bọn họ nhốt nên ngốc như vậy.
Ách
Được rồi
Ta thừa nhận, sơn trang này cũng có thể coi là thiên đường của nhân gian.
Ôi chao
Được rồi , tìm SuSu đi chơi thôi!
Con mắt Jaejoong quay tròn vòng vòng , phỏng chừng là nghĩ tới điều gì đó liền chạy đến thư phòng.
"SuSu, viết được không? !" Jaejoong đẩy cánh cửa ra, SuSu gục trên bàn run run viết gì đó.
"Joongie" Junsu mân mê miệng, khuôn mặt bởi vì vừa hoảng sợ còn mang theo một chút hồng nhạt, "Ngươi làm ta sợ muốn chết, mau tới đây xem tự ta viết thế nào?"
"Ân?" Nhìn Junsu bộ dạng vui sướng bừng bừng, Jaejoong hiếu kỳ lại gần.
Hừ
Không thể tin được sâu lông của Junsu có thể biến thành tự đẹp của Vương Hi Chi(ta không biết người này nhưng đoán rằng đây là một người viết tự đẹp của Trung Quốc thời xưa) chứ!
Ách
Thời đại này Vương Hi Chi sinh ra chưa nhỉ?
Tưởng rằng Kim Jaejoong là thúc thúc của Minh triều hay Thanh triều hoàn đế sao, đối với lịch sử là bó tay chấm com rồi(ta dùng từ thời nay để biểu đạt dễ hiểu=)) ).
"A? A? A? Đây là ngươi viết sao?!" Nhìn giấy Tuyên Thành dưới nét tự tròn trịa chỉnh tề, tự có hình có dáng , Jaejoong kinh ngạc cực độ.
Lẽ nào Kim Junsu này trong vòng một đêm... không... ngay cả bản thân mình cũng còn khó huống chi một đứa trẻ ngu si trong một đêm lại biến thành thiên tài? !
Hay là có người phù hộ? !
"Đẹp không! (*^__^*) hì hì. . ." Junsu đắc ý dào dạt chống bàn đứng dậy.
"Ân" Jaejoong có chút không cam lòng gật đầu, "Sao lại thế này nhỉ?"
Vẫn còn không tin một mình Kim Junsu si ngốc viết
"Cái này! Đặt tự mẫu lên, từ đây có thể nhìn thấy tự phía dưới, cứ chiếu theo mà viết thôi!" Junsu ngây ngốc cười, miệng ngoác ra đến tận mang tai.
"Không phải chứ" Jaejoong cảm thán.
Nguyên lai đây là cái gọi là "động lực của tình yêu"?
Có thể làm cho Kim Junsu si ngốc trong nháy mắt biến thành người có chỉ số thông minh cao đến hơn 130!
Trời ạ!
Nhìn vẻ mặt cười khúc khích của Junsu, Jaejoong lần thứ hai cảm thán.
Nếu như Junsu có thể đem tâm tư đối với Chunnie đặt vào việc học bài...
Ách
Quên đi, điều đó không có khả năng.
-------------------------------------
"Yoochun, loại dược thảo kia thực sự không tìm được sao?" Nhìn giữa vườn hoa là dược thảo hình một gốc cây khô, Yunho chăm chú cau mày.
"Dược thảo này rất khó tìm. Ngươi cũng thấy đấy, người bình thường bỏ công bồi dưỡng căn bản sống không quá một tháng, làm sao có thể chờ đến khi nó nở hoa kết quả chứ?" Yoochun cũng khẽ nhíu mày.
Thuốc này gồm loại cây cỏ tên giáng châu thảo, là mấu chốt của vị thuốc.
Nhưng mà trời sinh giáng châu thảo này sinh trưởng tại phương bắc lạnh khủng khiếp lại không nở hoa kết quả, tương truyền chỉ có tại chỗ ấm áp mới có thể thuận lợi nở hoa kết quả.
Mấy năm trước có mang hơn mười gốc cây trở về chăm bón, nhưng đều sống được một tháng thì chết héo, căn bản không thể đợi đến lúc nó nở hoa kết quả.
Hiện tại đang hoài nghi giáng châu thảo này thật có thể nở hoa kết quả không?
Vì Jaejoong, Yunho luôn cách một thời gian ngắn thì phái người mang về vài cọng giáng châu thảo, nhưng lần nào kết quả cũng như vậy.
"Đừng lo lắng! Lần này chúng ta tìm sư phụ của Heechul và Hankyung, lão nhân gia ấy đã đồng ý giúp chúng ta chăm bón." Nhìn vẻ mặt sa sút tinh thần của Yunho, Yoochun mạnh mẽ cười vỗ vỗ vào vai Yunho.
Tâm trang thực sự rất trầm trọng.
Jaejoong năm nay đã 16 tuổi.
Chỉ còn thời gian hai năm, hai năm
Thực sự đủ không?
Hai năm ngắn ngủi có thể cứu Jaejoong không?
Dù sao giáng châu tiên thảo này chỉ là bước đầu tiên mà thôi
"Cái gì vậy trời? !" Jaejoong một bên bĩu môi lầm bầm, một bên đá vào hòn đá nhỏ trong hoa viên.
Buồn chán!
Buồn chán!
Buồn chán đến sắp chết!
Tuy rằng nói hiện tại không cần lo ăn lo mặc, có người đặc biệt tới chăm sóc, còn có thể đi dạo trong hoa viên đẹp như vậy.
Nhưng, ta dầu gì cũng là một thanh niên thân thể kiện toàn!
Không thể đem tuổi thanh xuân của ta lãng phí trong ngục giam mang tên sơn trang này chứ? !
Ta thây cái tên "Kim Jaejoong" kia nhất định là bị bọn họ nhốt nên ngốc như vậy.
Ách
Được rồi
Ta thừa nhận, sơn trang này cũng có thể coi là thiên đường của nhân gian.
Ôi chao
Được rồi , tìm SuSu đi chơi thôi!
Con mắt Jaejoong quay tròn vòng vòng , phỏng chừng là nghĩ tới điều gì đó liền chạy đến thư phòng.
"SuSu, viết được không? !" Jaejoong đẩy cánh cửa ra, SuSu gục trên bàn run run viết gì đó.
"Joongie" Junsu mân mê miệng, khuôn mặt bởi vì vừa hoảng sợ còn mang theo một chút hồng nhạt, "Ngươi làm ta sợ muốn chết, mau tới đây xem tự ta viết thế nào?"
"Ân?" Nhìn Junsu bộ dạng vui sướng bừng bừng, Jaejoong hiếu kỳ lại gần.
Hừ
Không thể tin được sâu lông của Junsu có thể biến thành tự đẹp của Vương Hi Chi(ta không biết người này nhưng đoán rằng đây là một người viết tự đẹp của Trung Quốc thời xưa) chứ!
Ách
Thời đại này Vương Hi Chi sinh ra chưa nhỉ?
Tưởng rằng Kim Jaejoong là thúc thúc của Minh triều hay Thanh triều hoàn đế sao, đối với lịch sử là bó tay chấm com rồi(ta dùng từ thời nay để biểu đạt dễ hiểu=)) ).
"A? A? A? Đây là ngươi viết sao?!" Nhìn giấy Tuyên Thành dưới nét tự tròn trịa chỉnh tề, tự có hình có dáng , Jaejoong kinh ngạc cực độ.
Lẽ nào Kim Junsu này trong vòng một đêm... không... ngay cả bản thân mình cũng còn khó huống chi một đứa trẻ ngu si trong một đêm lại biến thành thiên tài? !
Hay là có người phù hộ? !
"Đẹp không! (*^__^*) hì hì. . ." Junsu đắc ý dào dạt chống bàn đứng dậy.
"Ân" Jaejoong có chút không cam lòng gật đầu, "Sao lại thế này nhỉ?"
Vẫn còn không tin một mình Kim Junsu si ngốc viết
"Cái này! Đặt tự mẫu lên, từ đây có thể nhìn thấy tự phía dưới, cứ chiếu theo mà viết thôi!" Junsu ngây ngốc cười, miệng ngoác ra đến tận mang tai.
"Không phải chứ" Jaejoong cảm thán.
Nguyên lai đây là cái gọi là "động lực của tình yêu"?
Có thể làm cho Kim Junsu si ngốc trong nháy mắt biến thành người có chỉ số thông minh cao đến hơn 130!
Trời ạ!
Nhìn vẻ mặt cười khúc khích của Junsu, Jaejoong lần thứ hai cảm thán.
Nếu như Junsu có thể đem tâm tư đối với Chunnie đặt vào việc học bài...
Ách
Quên đi, điều đó không có khả năng.
-------------------------------------
"Yoochun, loại dược thảo kia thực sự không tìm được sao?" Nhìn giữa vườn hoa là dược thảo hình một gốc cây khô, Yunho chăm chú cau mày.
"Dược thảo này rất khó tìm. Ngươi cũng thấy đấy, người bình thường bỏ công bồi dưỡng căn bản sống không quá một tháng, làm sao có thể chờ đến khi nó nở hoa kết quả chứ?" Yoochun cũng khẽ nhíu mày.
Thuốc này gồm loại cây cỏ tên giáng châu thảo, là mấu chốt của vị thuốc.
Nhưng mà trời sinh giáng châu thảo này sinh trưởng tại phương bắc lạnh khủng khiếp lại không nở hoa kết quả, tương truyền chỉ có tại chỗ ấm áp mới có thể thuận lợi nở hoa kết quả.
Mấy năm trước có mang hơn mười gốc cây trở về chăm bón, nhưng đều sống được một tháng thì chết héo, căn bản không thể đợi đến lúc nó nở hoa kết quả.
Hiện tại đang hoài nghi giáng châu thảo này thật có thể nở hoa kết quả không?
Vì Jaejoong, Yunho luôn cách một thời gian ngắn thì phái người mang về vài cọng giáng châu thảo, nhưng lần nào kết quả cũng như vậy.
"Đừng lo lắng! Lần này chúng ta tìm sư phụ của Heechul và Hankyung, lão nhân gia ấy đã đồng ý giúp chúng ta chăm bón." Nhìn vẻ mặt sa sút tinh thần của Yunho, Yoochun mạnh mẽ cười vỗ vỗ vào vai Yunho.
Tâm trang thực sự rất trầm trọng.
Jaejoong năm nay đã 16 tuổi.
Chỉ còn thời gian hai năm, hai năm
Thực sự đủ không?
Hai năm ngắn ngủi có thể cứu Jaejoong không?
Dù sao giáng châu tiên thảo này chỉ là bước đầu tiên mà thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét