[Chính văn chương thứ tư]
"Đã tỉnh?" Tiếng nam nhân trầm thấp vang lên, tuy rằng không có...chút nào cảm tình nhưng cũng rất dễ nghe.
Jaejoong nhịn không được quay đầu lại, muốn nhìn chủ nhân của thanh âm.
Nhìn nam tử trước mặt, tâm Jaejoong không cẩn thận nhảy loạn xạ.
Vẻ mặt này?
Góc cạnh đường viền rõ ràng, mũi thẳng đứng, môi khiêu gợi, mắt sắc bén.
Giống thần tiên với gương mặt hoàn mỹ.
Nếu như ở thế kỷ 21 ta dự đoán tuyệt đối sẽ trở thành minh tinh!
Tuy rằng ta lớn lên cũng không kém ——
Tại vì người tới hình dạng làm người ta khiếp sợ, Jaejoong của chúng ta vẫn còn không quên khoe khoang một chút.
"Tiểu thiếu gia, lão gia tới." Tiểu Thiển một bên nhẹ nhàng kéo tay áo Jaejoong nhắc nhở nên thỉnh an Yunho.
"A! Đúng vậy! Ngươi chính là ba ba của ta? !" Jaejoong đột nhiên nhớ tới lão gia chính là ba ba của hắn, nhưng nam nhân trước mắt thoạt nhìn ba mươi là cùng, làm thế nào lại có nhi tử lớn như hắn?
Được rồi ! Người cổ đại kết hôn sớm!
Nghi vấn của mình tìm được đáp án hoàn mỹ, cười gật đầu.
Hoàn toàn quên Tiểu Thiển nhắc nhở phải thỉnh an Yunho.
Loại thỉnh an này ở thế kỷ Kim Jaejoong là hoàn toàn không tồn tại. Hơn nữa trước mắt, người nam nhân này không phải là phụ thân của mình? thỉnh an làm gì chứ?
"Sao lại không thỉnh an? Bình thường dạy ngươi như thế sao? Không có một chút bộ dạng." Nam nhân không bởi vì Jaejoong vừa mới mê man tỉnh lại mà nói lời an ủi, trái lại còn trách cứ.
Không đợi Jaejoong phản ứng, Yunho hướng về phía phía sau gật đầu, một nam nhân mang theo hòm thuốc vào.
Yêu mị!
Đây là ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy nam nhân kia.
Sống vài chục năm, mỹ nữ hoàn phì yến sấu (ý nói rất đẹp đó) chưa thấy qua?
Nhưng mà trước mắt, người nam nhân này so với kiến thức của Jaejoong, bất luận nữ nhân xinh đẹp nào đều hơn chứ không kém.
Trên khóe mắt mơ hồ lộ ra một ít khôn khéo.
Jaejoong lúc đầu còn muốn nói, lại bị Tiểu Thiển kéo cánh tay, lắc đầu ý bảo Jaejoong không nên nói nữa.
"Tiểu thiếu gia nằm xuống thôi, ta xem cho ngươi." Nam tử cười giúp đỡ Jaejoong, để hắn nằm trên giường. Quay đầu lại nhìn ba người còn đứng ở cửa nói, "Yunho, các ngươi đi ra ngoài trước đi!"
A —— nguyên lai ba của ta tên là "Yunho" a?
Không tồi, tên nghe rất tốt.
Nhìn Jaejoong một chút, Yunho khẽ gật đầu, xoay người ra cửa, Tiểu Thiển cùng nam hài tự xưng là cậu cũng ngoan ngoãn theo Yunho đi ra.
"Đã tỉnh?" Tiếng nam nhân trầm thấp vang lên, tuy rằng không có...chút nào cảm tình nhưng cũng rất dễ nghe.
Jaejoong nhịn không được quay đầu lại, muốn nhìn chủ nhân của thanh âm.
Nhìn nam tử trước mặt, tâm Jaejoong không cẩn thận nhảy loạn xạ.
Vẻ mặt này?
Góc cạnh đường viền rõ ràng, mũi thẳng đứng, môi khiêu gợi, mắt sắc bén.
Giống thần tiên với gương mặt hoàn mỹ.
Nếu như ở thế kỷ 21 ta dự đoán tuyệt đối sẽ trở thành minh tinh!
Tuy rằng ta lớn lên cũng không kém ——
Tại vì người tới hình dạng làm người ta khiếp sợ, Jaejoong của chúng ta vẫn còn không quên khoe khoang một chút.
"Tiểu thiếu gia, lão gia tới." Tiểu Thiển một bên nhẹ nhàng kéo tay áo Jaejoong nhắc nhở nên thỉnh an Yunho.
"A! Đúng vậy! Ngươi chính là ba ba của ta? !" Jaejoong đột nhiên nhớ tới lão gia chính là ba ba của hắn, nhưng nam nhân trước mắt thoạt nhìn ba mươi là cùng, làm thế nào lại có nhi tử lớn như hắn?
Được rồi ! Người cổ đại kết hôn sớm!
Nghi vấn của mình tìm được đáp án hoàn mỹ, cười gật đầu.
Hoàn toàn quên Tiểu Thiển nhắc nhở phải thỉnh an Yunho.
Loại thỉnh an này ở thế kỷ Kim Jaejoong là hoàn toàn không tồn tại. Hơn nữa trước mắt, người nam nhân này không phải là phụ thân của mình? thỉnh an làm gì chứ?
"Sao lại không thỉnh an? Bình thường dạy ngươi như thế sao? Không có một chút bộ dạng." Nam nhân không bởi vì Jaejoong vừa mới mê man tỉnh lại mà nói lời an ủi, trái lại còn trách cứ.
Không đợi Jaejoong phản ứng, Yunho hướng về phía phía sau gật đầu, một nam nhân mang theo hòm thuốc vào.
Yêu mị!
Đây là ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy nam nhân kia.
Sống vài chục năm, mỹ nữ hoàn phì yến sấu (ý nói rất đẹp đó) chưa thấy qua?
Nhưng mà trước mắt, người nam nhân này so với kiến thức của Jaejoong, bất luận nữ nhân xinh đẹp nào đều hơn chứ không kém.
Trên khóe mắt mơ hồ lộ ra một ít khôn khéo.
Jaejoong lúc đầu còn muốn nói, lại bị Tiểu Thiển kéo cánh tay, lắc đầu ý bảo Jaejoong không nên nói nữa.
"Tiểu thiếu gia nằm xuống thôi, ta xem cho ngươi." Nam tử cười giúp đỡ Jaejoong, để hắn nằm trên giường. Quay đầu lại nhìn ba người còn đứng ở cửa nói, "Yunho, các ngươi đi ra ngoài trước đi!"
A —— nguyên lai ba của ta tên là "Yunho" a?
Không tồi, tên nghe rất tốt.
Nhìn Jaejoong một chút, Yunho khẽ gật đầu, xoay người ra cửa, Tiểu Thiển cùng nam hài tự xưng là cậu cũng ngoan ngoãn theo Yunho đi ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét