[Chính văn chương thứ năm]
"Ngươi là ai a?" Jaejoong mở to hai mắt nhìn cái người ra vẻ là bác sĩ này, mặc dù vẻ mặt khôn khéo, nhưng cũng khó phai nhạt một bộ dạng Mông Cổ đại phu!
Nếu như thực sự nói như vậy, bản thân chẳng phải là tráng niên sớm sao? !
"Ta là Kim Heechul, là bằng hữu phụ thân ngươi, vẫn ở tại nhà các ngươi, là một gã đại phu. Đối y thuật của ta ngươi có thể yên tâm, tuy rằng không thể nói là trị được bách bệnh, nhưng mà y thuật của ta tuyệt đối không làm chết người -." Hảo, muốn biết Jaejoong đang suy nghĩ gì, Kim Heechul cười đến mở cả miệng.
Lúc đầu là dáng tươi cười ôn nhu, nhưng mà trong mắt Kim Jaejoong đây nhất định không có hảo ý.
Jaejoong theo bản năng giữ chặt cái cổ run sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường giải khai y phục.
"Ngươi không phải Kim Jaejoong? Có thể nói ngươi không thuộc về thế giới này?" Heechul vẫn như trước vẻ mặt tươi cười nhìn Jaejoong.
"A? ! Ngươi làm sao biết? !" Jaejoong có chút hoảng sợ.
Ai cũng có thể thành tiên tri như vậy sao? dĩ nhiên ta biết mình không phải người của thế giới này.
"Trước kia Jaejoong là thiên tính si ngốc, trí lực cùng tâm tính của hắn chỉ dừng lại ở hài tử 8 tuổi. Ngươi bây giờ tuy rằng nói là trí lực cao, cũng có thể coi là một người bình thường" Heechul vừa nói, một bên lấy từ tầng dưới cùng của hòm thuốc một bao ngân châm.
Má ơi!
Nếu như ta không nói, ngươi định đem tất cả châm này cắm vào đầu của ta?
Đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Jaejoong nhanh chóng trèo từ trên giường xuống, khóa chặt y phục.
"Ta thuở nhỏ nghiên cứu huyền thuật cùng y thuật, đối với kỳ nhân và chuyện lạ cũng đã sớm thấy nên cũng không lạ" Nói xong Heechul lôi tay Jaejoong lại, cầm lấy một cây ngân châm dài nhỏ.
"A! A! Ta nói! Ta tuy rằng mới tới thế giới này! Ta không biết Kim Jaejoong kia! Nhưng, ta cũng là Kim Jaejoong mà!"
Jaejoong bắt đầu nói năng lộn xộn.
Trời ạ!
Tại thế kỷ 21 không chết, hiện tại muốn chết lại được không nhỉ?
"Ta chỉ biết" Heechul cười nhắm ngay một huyệt vị trên người Jaejoong đâm xuống.
"A a a a a! Ngươi làm gì a? ! Không phải ta nói ra hết, ngươi sẽ không châm ta sao?" Thình lình bị đâm như thế, Jaejoong thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
"Ta nói khi nào? Đừng nhúc nhích, ta cũng đâu có châm vào chỗ hiểm của ngươi, ta đang trị bệnh cho ngươi mà! Nếu như không cẩn thận châm sai huyệt vị, người bị ngu ngốc lại, ta sẽ mặc kệ ngươi." Ngoài miệng mặc dù nói lời lạnh nhạt, nhưng động tác của Heechul bắt đầu chậm rãi lại.
"Heechul, ngươi không được nói cho bọn họ biết ta không phải 'Kim Jaejoong' kia nha?" Đợi đến khi Heechul đem toàn bộ ngân châm đâm vào huyệt vị, Jaejoong mới cúi đầu mở miệng.
"Thế nào? Ngươi coi trọng tiền tài hay địa vị của Jung gia?" Đi vào bồn trong giặt sạch khăn, Heechul tỉ mỉ xoa tay.
"Cũng không phải" Jaejoong cúi đầu, trong ánh mắt một mảnh mịch xuống.
Hôm nay là lần đầu tiên nếm qua cảm giác được người quan tâm, thật ấm áp.
Tiểu Thiển, Junsu ngây ngốc tự xưng là cậu mình, còn có Kim Heechul trước mắt thoạt nhìn không coi ai ra gì, đều làm Jaejoong có cảm giác ấm áp.
Không phải ham vàng bạc châu báo gì cả, chỉ muốn được người quan tâm mà thôi.
Những thứ này tiền tài không mua được, còn nhiều hơn cả tiền tài, không thể đổi được.
"Hảo, ta không nói là được. Dù sao Kim Jaejoong chân chính đã chết, từ trên cây ngã xuống coi mất mạng, cho dù ta là thần tiên sống cũng cứu không được. Bất quá, ngươi là 'Kim Jaejoong' ngươi phải hiểu rõ 'Kim Jaejoong' trước đây" Thấy nhãn thần của Jaejoong, Heechul không nói gì nữa, cười cười bắt đầu gở ngân châm xuống.
"A! Hảo! Cảm tạ ngươi!" Nghe Heechul nói, con mắt Jaejoong nhất thời sáng lên.
"Đầu tiên, ngươi phải sửa lại cách xưng hô." Nhìn Jaejoong một bộ dạng hưng phấn, Heechul quyết định đùa với cái tên tiểu hài tử ngu ngốc này.
"Ân, ân " Jaejoong cao hứng cố gật đầu, dù sao tại thế giới này có người nguyện ý trợ giúp mình là không thể tốt hơn nữa.
"Phụ thân của ngươi là Jung Yunho, chính là nam nhân có vẻ mặt hung ác. Hắn đối yêu cầu của ngươi luôn nghiêm ngặt, kế tiếp hắn thường hay chú ý lễ tiết, ngươi không thể không biết lớn nhỏ"
"Phốc" nghe được những từ hình dung của Heechul dành cho Yunho, Jaejoong cười đến thắt lưng đều run rẩy.
"A! chờ một chút ! Hắn họ Jung, ta vì sao họ Kim? Còn có mẫu thân của ta đâu?" Đột nhiên nghĩ vậy, Jaejoong không khỏi hiếu kỳ.
Ngươi Kim Heechul không phải đang đùa giỡn ta chứ? !
"Ngươi là ai a?" Jaejoong mở to hai mắt nhìn cái người ra vẻ là bác sĩ này, mặc dù vẻ mặt khôn khéo, nhưng cũng khó phai nhạt một bộ dạng Mông Cổ đại phu!
Nếu như thực sự nói như vậy, bản thân chẳng phải là tráng niên sớm sao? !
"Ta là Kim Heechul, là bằng hữu phụ thân ngươi, vẫn ở tại nhà các ngươi, là một gã đại phu. Đối y thuật của ta ngươi có thể yên tâm, tuy rằng không thể nói là trị được bách bệnh, nhưng mà y thuật của ta tuyệt đối không làm chết người -." Hảo, muốn biết Jaejoong đang suy nghĩ gì, Kim Heechul cười đến mở cả miệng.
Lúc đầu là dáng tươi cười ôn nhu, nhưng mà trong mắt Kim Jaejoong đây nhất định không có hảo ý.
Jaejoong theo bản năng giữ chặt cái cổ run sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường giải khai y phục.
"Ngươi không phải Kim Jaejoong? Có thể nói ngươi không thuộc về thế giới này?" Heechul vẫn như trước vẻ mặt tươi cười nhìn Jaejoong.
"A? ! Ngươi làm sao biết? !" Jaejoong có chút hoảng sợ.
Ai cũng có thể thành tiên tri như vậy sao? dĩ nhiên ta biết mình không phải người của thế giới này.
"Trước kia Jaejoong là thiên tính si ngốc, trí lực cùng tâm tính của hắn chỉ dừng lại ở hài tử 8 tuổi. Ngươi bây giờ tuy rằng nói là trí lực cao, cũng có thể coi là một người bình thường" Heechul vừa nói, một bên lấy từ tầng dưới cùng của hòm thuốc một bao ngân châm.
Má ơi!
Nếu như ta không nói, ngươi định đem tất cả châm này cắm vào đầu của ta?
Đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Jaejoong nhanh chóng trèo từ trên giường xuống, khóa chặt y phục.
"Ta thuở nhỏ nghiên cứu huyền thuật cùng y thuật, đối với kỳ nhân và chuyện lạ cũng đã sớm thấy nên cũng không lạ" Nói xong Heechul lôi tay Jaejoong lại, cầm lấy một cây ngân châm dài nhỏ.
"A! A! Ta nói! Ta tuy rằng mới tới thế giới này! Ta không biết Kim Jaejoong kia! Nhưng, ta cũng là Kim Jaejoong mà!"
Jaejoong bắt đầu nói năng lộn xộn.
Trời ạ!
Tại thế kỷ 21 không chết, hiện tại muốn chết lại được không nhỉ?
"Ta chỉ biết" Heechul cười nhắm ngay một huyệt vị trên người Jaejoong đâm xuống.
"A a a a a! Ngươi làm gì a? ! Không phải ta nói ra hết, ngươi sẽ không châm ta sao?" Thình lình bị đâm như thế, Jaejoong thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
"Ta nói khi nào? Đừng nhúc nhích, ta cũng đâu có châm vào chỗ hiểm của ngươi, ta đang trị bệnh cho ngươi mà! Nếu như không cẩn thận châm sai huyệt vị, người bị ngu ngốc lại, ta sẽ mặc kệ ngươi." Ngoài miệng mặc dù nói lời lạnh nhạt, nhưng động tác của Heechul bắt đầu chậm rãi lại.
"Heechul, ngươi không được nói cho bọn họ biết ta không phải 'Kim Jaejoong' kia nha?" Đợi đến khi Heechul đem toàn bộ ngân châm đâm vào huyệt vị, Jaejoong mới cúi đầu mở miệng.
"Thế nào? Ngươi coi trọng tiền tài hay địa vị của Jung gia?" Đi vào bồn trong giặt sạch khăn, Heechul tỉ mỉ xoa tay.
"Cũng không phải" Jaejoong cúi đầu, trong ánh mắt một mảnh mịch xuống.
Hôm nay là lần đầu tiên nếm qua cảm giác được người quan tâm, thật ấm áp.
Tiểu Thiển, Junsu ngây ngốc tự xưng là cậu mình, còn có Kim Heechul trước mắt thoạt nhìn không coi ai ra gì, đều làm Jaejoong có cảm giác ấm áp.
Không phải ham vàng bạc châu báo gì cả, chỉ muốn được người quan tâm mà thôi.
Những thứ này tiền tài không mua được, còn nhiều hơn cả tiền tài, không thể đổi được.
"Hảo, ta không nói là được. Dù sao Kim Jaejoong chân chính đã chết, từ trên cây ngã xuống coi mất mạng, cho dù ta là thần tiên sống cũng cứu không được. Bất quá, ngươi là 'Kim Jaejoong' ngươi phải hiểu rõ 'Kim Jaejoong' trước đây" Thấy nhãn thần của Jaejoong, Heechul không nói gì nữa, cười cười bắt đầu gở ngân châm xuống.
"A! Hảo! Cảm tạ ngươi!" Nghe Heechul nói, con mắt Jaejoong nhất thời sáng lên.
"Đầu tiên, ngươi phải sửa lại cách xưng hô." Nhìn Jaejoong một bộ dạng hưng phấn, Heechul quyết định đùa với cái tên tiểu hài tử ngu ngốc này.
"Ân, ân " Jaejoong cao hứng cố gật đầu, dù sao tại thế giới này có người nguyện ý trợ giúp mình là không thể tốt hơn nữa.
"Phụ thân của ngươi là Jung Yunho, chính là nam nhân có vẻ mặt hung ác. Hắn đối yêu cầu của ngươi luôn nghiêm ngặt, kế tiếp hắn thường hay chú ý lễ tiết, ngươi không thể không biết lớn nhỏ"
"Phốc" nghe được những từ hình dung của Heechul dành cho Yunho, Jaejoong cười đến thắt lưng đều run rẩy.
"A! chờ một chút ! Hắn họ Jung, ta vì sao họ Kim? Còn có mẫu thân của ta đâu?" Đột nhiên nghĩ vậy, Jaejoong không khỏi hiếu kỳ.
Ngươi Kim Heechul không phải đang đùa giỡn ta chứ? !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét