[Chính văn chương thứ bảy]
Buổi tối, Tiểu Thiển cố ý chuẩn bị bữa tối, tắm rữa rồi phải đi ngủ sớm.
Đã lâu không an tâm ngủ như thế, từ khi ly khai cô nhi viện, hình như chưa từng có cảm giác ngủ một cách hoàn chỉnh.
Ngữi thấy mùi hương từ chăn bông, Jaejoong trùm cả người, cười đến hít mắt.
Mơ mơ màng màng cảm giác được có người vuốt đầu mình, rất nhẹ.
Mỗi một đường vuốt ve dường như đều rất nhu tình.
"JaeJae, JaeJae, ngươi nói ta phải làm sao với ngươi bây giờ?" Thanh âm quen thuộc, lúc này cũng tràn đầy ôn nhu, nghe không giống với giọng điệu lãnh đạm lúc sáng sớm.
Là Yunho!
Phụ thân "Kim Jaejoong".
Jaejoong trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám.
Ngày hôm nay thật thanh tỉnh, cho đến bây giờ chỉ thấy qua mặt phụ thân "Kim Jaejoong".
Theo lý thuyết "Kim Jaejoong" kia không phải con trai độc nhất của hắn sao?
Con của mình chỉ bị nữa mê nữa tỉnh mà không chết hẳn phải vui mừng vô cùng chứ?
Vì sao sáng hôm nay lại lãnh đạm như vậy?
Nếu như nói bởi vì "Kim Jaejoong" là si ngốc, như vậy hiện tại đây là gì?
"Ta đáp ứng mẫu thân ngươi chiếu cố tốt cho ngươi. Nhưng mà, JaeJae a, ngươi nói ta bây giờ nên làm gì?" Thanh âm thật bi thương.
Trên tay hình như có cái gì ẩm ướt lướt qua, lại dần dần trở nên lạnh.
Là nước mắt sao?
Jung Yunho rơi lệ sao?
Vì "Kim Jaejoong" ?
Đột nhiên cảm thấy tâm từ lâu vốn đã cứng ngắt bổng trở nên mềm mại, hơi đau đớn.
Thật tốt
"Kim Jaejoong" ngươi thực sự hạnh phúc!
Tuy rằng tiên thiên này có một chút tàn tật, nhưng mà ngươi có nhiều người quan tâm như vậy.
Thật tốt
Ta ghen tị với ngươi.
"Kim Jaejoong" tha thứ cho ta đi, ân?
Ta cũng muốn được quan tâm, được yêu thích.
Cũng không thể nhường ta một chút sự quan tâm sao, cảm giác này thật thích.
Chỉ cần một chút thôi là tốt rồi
Một chút thôi
Nghĩ như vậy, Jaejoong lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối, Tiểu Thiển cố ý chuẩn bị bữa tối, tắm rữa rồi phải đi ngủ sớm.
Đã lâu không an tâm ngủ như thế, từ khi ly khai cô nhi viện, hình như chưa từng có cảm giác ngủ một cách hoàn chỉnh.
Ngữi thấy mùi hương từ chăn bông, Jaejoong trùm cả người, cười đến hít mắt.
Mơ mơ màng màng cảm giác được có người vuốt đầu mình, rất nhẹ.
Mỗi một đường vuốt ve dường như đều rất nhu tình.
"JaeJae, JaeJae, ngươi nói ta phải làm sao với ngươi bây giờ?" Thanh âm quen thuộc, lúc này cũng tràn đầy ôn nhu, nghe không giống với giọng điệu lãnh đạm lúc sáng sớm.
Là Yunho!
Phụ thân "Kim Jaejoong".
Jaejoong trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám.
Ngày hôm nay thật thanh tỉnh, cho đến bây giờ chỉ thấy qua mặt phụ thân "Kim Jaejoong".
Theo lý thuyết "Kim Jaejoong" kia không phải con trai độc nhất của hắn sao?
Con của mình chỉ bị nữa mê nữa tỉnh mà không chết hẳn phải vui mừng vô cùng chứ?
Vì sao sáng hôm nay lại lãnh đạm như vậy?
Nếu như nói bởi vì "Kim Jaejoong" là si ngốc, như vậy hiện tại đây là gì?
"Ta đáp ứng mẫu thân ngươi chiếu cố tốt cho ngươi. Nhưng mà, JaeJae a, ngươi nói ta bây giờ nên làm gì?" Thanh âm thật bi thương.
Trên tay hình như có cái gì ẩm ướt lướt qua, lại dần dần trở nên lạnh.
Là nước mắt sao?
Jung Yunho rơi lệ sao?
Vì "Kim Jaejoong" ?
Đột nhiên cảm thấy tâm từ lâu vốn đã cứng ngắt bổng trở nên mềm mại, hơi đau đớn.
Thật tốt
"Kim Jaejoong" ngươi thực sự hạnh phúc!
Tuy rằng tiên thiên này có một chút tàn tật, nhưng mà ngươi có nhiều người quan tâm như vậy.
Thật tốt
Ta ghen tị với ngươi.
"Kim Jaejoong" tha thứ cho ta đi, ân?
Ta cũng muốn được quan tâm, được yêu thích.
Cũng không thể nhường ta một chút sự quan tâm sao, cảm giác này thật thích.
Chỉ cần một chút thôi là tốt rồi
Một chút thôi
Nghĩ như vậy, Jaejoong lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét