[Chính văn chương thứ chín]
"A! Joongie, ngươi xem, ngươi xem! Thật lợi hại a!" Junsu ánh mắt nhấp nháy như sao, vẻ mặt kích động.
"Ân! Ân!" Jaejoong hiếm thấy vẻ mặt này của Junsu, cũng tỏ ra kích động.
Trời ạ!
Những điều này đáng lẽ chỉ có trên TV không ngờ lại được tận mắt chứng kiến!
Thật không ngờ!
Thượng đế a!
Xem ra ngươi đối đãi với ta cũng không tệ!
Chỉ thấy một tráng hán(người có thân thể cường tráng) , một tay cầm cây đuốc, một tay bưng chén rượu.
Xung quanh là một vòng vây nhiều người, tráng hán hét lớn một tiếng, uống một ngụm rượu, "Phốc" một chút đã thấy cây đuốc như phun lữa.
Lúc đầu ngọn lữa rất yếu, trong nháy mắt kịch liệt bốc cháy lên, phun theo phương hướng của hán tráng, bay ra thật xa.
Người xem xung quanh sợ hãi né tránh, ngay sau đó tiếng vỗ tay điếc tai cùng lời trầm trồ khen ngợi vang lên.
"Joongie, chúng ta đi đâu nữa?" Một tay cầm mứt quả, một tay lôi kéo ống tay áo Jaejoong, Junsu cười sáng lạn.
Junsu chỉ hé ra vè mặt búp bê, mắt nho nhỏ nòng nọc cười rộ lên rất là khả ái.
"Chúng ta đi đến bên kia xem!" Nhìn khuôn mặt tươi cười của Junsu, tâm tình Jaejoong cũng lên cao.
Tuy nói Junsu là cậu, nhưng mà tuổi lại so với chính mình còn nhỏ hơn, vẫn còn là một hài tử.
Nghĩ đến bản thân
Không!
"Kim Jaejoong" kia là kẻ ngu si, thế mà Junsu vẫn chiếu cố hắn, Jaejoong đối Junsu có một cảm giác thật tốt.
Trước đây vẫn ảo tưởng mình có thể có một người thân, tốt nhất là đệ đệ, có thể cùng nhau chơi đùa hoạt nháo, cũng có thể cùng nhau chia sẻ.
Hiện tại nguyện vọng này miễn cưỡng coi như ứng nghiệm đi!
Tuy rằng xét về vai vế Junsu là cậu của mình
Dọc theo đường đi hai người thấy cái gì cũng mới, nhìn đông nhìn tây một cái, mua bán thứ to thứ nhỏ không thiếu gì.
"Joongie, ngươi xem! Cái này thế nào? Chunnie sẽ thích không?" Junsu cười ngẫu nhiên cầm lấy một búp bê đặt ở ngay bên cạnh.
Búp bê vẻ mặt tròn tròn, mang theo nét hồng nhạt thản nhiên, giống một quả đào.
Ai?
Búp bê này thoạt nhìn quen mắt a
Giống như ... Junsu...
"o(∩_∩)o. . . Ha ha" nghĩ tới đây Jaejoong cười đến đau cái bụng.
"Sao vậy?" Junsu quệt mồm, "Ngươi dám cười cậu ngươi à? Cẩn thận ta trở về đánh vào mông ngươi!"
"Đẹp! Đẹp! Chunnie khẳng định sẽ thích!" Nghe lời nói không hề uy hiếp của Junsu, Jaejoong cười đến nước mắt chảy ra.
Trong lúc trả tiền, Jaejoong đột nhiên nhìn thấy một khối ngọc bội màu xanh trong góc, tuy rằng tỉ lệ không tốt, thế nhưng mặt trên rất khả ái.
Mặt trên khắc một búp bê mập mạp, khuôn mặt phì phì bĩu môi, tựa như bánh bao.
Đột nhiên nghĩ đến cái tên gọi là "Yunho", ngày hôm qua hình như cầm lấy tay của mình khóc.
Kỳ thực, hắn cũng chỉ là yêu "Kim Jaejoong" kia thôi? !
Dù sao cũng là thân sinh phụ tử a
"Lão bản, cái này bao nhiêu tiền a?" Jaejoong lao đến khối ngọc bội kia đong đưa .
"Cái kia a, mới nhập hàng ngày hôm qua thôi. Dù sao cũng không đáng giá gì, nếu như tiểu ca ngươi thích có thể lấy đi." Lão bản nhưng thật ra là một người sản khoái.
Bất quá vì hắn mua nhiều đồ vật như vậy nên ưu đãi hắn một chút cũng phải thôi.
"A! Joongie, ngươi xem, ngươi xem! Thật lợi hại a!" Junsu ánh mắt nhấp nháy như sao, vẻ mặt kích động.
"Ân! Ân!" Jaejoong hiếm thấy vẻ mặt này của Junsu, cũng tỏ ra kích động.
Trời ạ!
Những điều này đáng lẽ chỉ có trên TV không ngờ lại được tận mắt chứng kiến!
Thật không ngờ!
Thượng đế a!
Xem ra ngươi đối đãi với ta cũng không tệ!
Chỉ thấy một tráng hán(người có thân thể cường tráng) , một tay cầm cây đuốc, một tay bưng chén rượu.
Xung quanh là một vòng vây nhiều người, tráng hán hét lớn một tiếng, uống một ngụm rượu, "Phốc" một chút đã thấy cây đuốc như phun lữa.
Lúc đầu ngọn lữa rất yếu, trong nháy mắt kịch liệt bốc cháy lên, phun theo phương hướng của hán tráng, bay ra thật xa.
Người xem xung quanh sợ hãi né tránh, ngay sau đó tiếng vỗ tay điếc tai cùng lời trầm trồ khen ngợi vang lên.
"Joongie, chúng ta đi đâu nữa?" Một tay cầm mứt quả, một tay lôi kéo ống tay áo Jaejoong, Junsu cười sáng lạn.
Junsu chỉ hé ra vè mặt búp bê, mắt nho nhỏ nòng nọc cười rộ lên rất là khả ái.
"Chúng ta đi đến bên kia xem!" Nhìn khuôn mặt tươi cười của Junsu, tâm tình Jaejoong cũng lên cao.
Tuy nói Junsu là cậu, nhưng mà tuổi lại so với chính mình còn nhỏ hơn, vẫn còn là một hài tử.
Nghĩ đến bản thân
Không!
"Kim Jaejoong" kia là kẻ ngu si, thế mà Junsu vẫn chiếu cố hắn, Jaejoong đối Junsu có một cảm giác thật tốt.
Trước đây vẫn ảo tưởng mình có thể có một người thân, tốt nhất là đệ đệ, có thể cùng nhau chơi đùa hoạt nháo, cũng có thể cùng nhau chia sẻ.
Hiện tại nguyện vọng này miễn cưỡng coi như ứng nghiệm đi!
Tuy rằng xét về vai vế Junsu là cậu của mình
Dọc theo đường đi hai người thấy cái gì cũng mới, nhìn đông nhìn tây một cái, mua bán thứ to thứ nhỏ không thiếu gì.
"Joongie, ngươi xem! Cái này thế nào? Chunnie sẽ thích không?" Junsu cười ngẫu nhiên cầm lấy một búp bê đặt ở ngay bên cạnh.
Búp bê vẻ mặt tròn tròn, mang theo nét hồng nhạt thản nhiên, giống một quả đào.
Ai?
Búp bê này thoạt nhìn quen mắt a
Giống như ... Junsu...
"o(∩_∩)o. . . Ha ha" nghĩ tới đây Jaejoong cười đến đau cái bụng.
"Sao vậy?" Junsu quệt mồm, "Ngươi dám cười cậu ngươi à? Cẩn thận ta trở về đánh vào mông ngươi!"
"Đẹp! Đẹp! Chunnie khẳng định sẽ thích!" Nghe lời nói không hề uy hiếp của Junsu, Jaejoong cười đến nước mắt chảy ra.
Trong lúc trả tiền, Jaejoong đột nhiên nhìn thấy một khối ngọc bội màu xanh trong góc, tuy rằng tỉ lệ không tốt, thế nhưng mặt trên rất khả ái.
Mặt trên khắc một búp bê mập mạp, khuôn mặt phì phì bĩu môi, tựa như bánh bao.
Đột nhiên nghĩ đến cái tên gọi là "Yunho", ngày hôm qua hình như cầm lấy tay của mình khóc.
Kỳ thực, hắn cũng chỉ là yêu "Kim Jaejoong" kia thôi? !
Dù sao cũng là thân sinh phụ tử a
"Lão bản, cái này bao nhiêu tiền a?" Jaejoong lao đến khối ngọc bội kia đong đưa .
"Cái kia a, mới nhập hàng ngày hôm qua thôi. Dù sao cũng không đáng giá gì, nếu như tiểu ca ngươi thích có thể lấy đi." Lão bản nhưng thật ra là một người sản khoái.
Bất quá vì hắn mua nhiều đồ vật như vậy nên ưu đãi hắn một chút cũng phải thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét