Đồng Thiên Cốc

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Mục lục FanFiction "Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC" (JaeHo)

Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC 



Thần hạnh phúc Jung Yunho  


Hoàng đế Kim Jaejoong
Shim Changmin 2 vai : Thần Ăn và Minh Chủ Võ Lâm

[FanFiction] Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC - Chap 3

Chap 3



Cái gì mà chịu hết nổi, người chịu hết nổi phải là ta mới đúng chứ. Chẳng phải hắn cứ áp người vào ta, ta nóng gần chết, thế mà lại bảo chịu không nổi. Đúng là kẻ ba hoa, nói bậy, vừa đánh trông vừa la làng. Ta có lòng tốt giúp mi đã tận lực rồi, ta còn phải đi tìm Changmin nữa. Không có nó làm sao ta tiếp tục đi khám phá, rồi còn việc “thăng thiên” nữa


[FanFiction] Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC - Chap 2

Chap 2



Nghe tiếng bước chân sột soạt, tôi biết chắc chắn là bọn binh lính ấy tiến đến rồi. Làm sao bây giờ… hoảng loạn quá… Bọn nó mà bắt được tôi… Có phải đem tôi chém đầu như ở tiên giới không ? Hay một chưởng bay xuống trần gian như Phong thần ngày ấy ? Ủa tôi đang ờ trần gian mà… đương nhiên cách hành hạ phải khác biệt chứ… Cũng có thể là tôi sẽ bị bọn chúng đè đến ngộp thở như tên ban nãy. Nghĩ đến có điều lạ nha, tên ấy nhìn qua nhìn lại đâu có đến nổi hộ pháp lắm đâu. Sao cái người nằm dưới lại như sắp chết ấy nhỉ. Phải chăng hắn có giữ “vũ khí bí mật”…


[FanFiction] Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC - Chap 1

Title: Cuộc hành trình khám phá HẠNH PHÚC 

Author: Rua90

Disclamer: JaeHo họ không thuộc về Lee Soo Man, Au hay bất cứ ai. Họ thuộc về nhau và dành cho nhau mãi mãi. Nhưng số phận của họ trong fic này do Au quyết định *nhếch mép* có nghĩa là ta có quyền hành hạ hay cho họ hạnh phúc (cấm ganh tỵ)

Warning: Vì chúng ta ở trong nhà JaeHo Farm đã được “ tu luyện” trong thời gian dài nên Rùa nghĩ không ai ghét thể loại boylove phải không? Cho nên yaoi trong Fic này chắc không ai dị ứng nhỉ !

Rating : NC-17

Paring: Jaeho , MinHo

Summary :


Với tư cách là một vị quan cai quản Hạnh Phúc của loài người. Tôi cần phải trải nghiệm qua cái thứ cảm xúc ấy, mới có thể làm việc gương mẫu được. Ấy thế mà trời xuôi đất khiến sao ấy, cuộc đời tôi rẽ sang một ngã mới. Không biết nên vui hay buồn nữa? Haizzzzz


Mục lục FanFiction "Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi !" (JaeHo)

Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi !


[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 17

Chap 17

Hôm nay cũng như bao ngày. Cậu mang cặp vở đến trường, sự việc hôm qua khá đột ngột và bất ngờ. Trong cậu hai dòng cảm xúc đan xen, có nên hy sinh hạnh phúc của bản thân vì gia đình ? Bên hiếu bên tình thật khó lưỡng toàn ?

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 16

Chap 16

- Hôm nay đội bóng rổ của chúng ta có thêm một thành viên mới, Choi Siwon sẽ chơi vị trí trung phong - Huấn luyện viên mặt mày hớn hở như bắt được vàng. Sao không vui cho được khi đội bóng đang lâm vào tình trạng thiếu người nghiêm trọng, nay lại có người trám vào vị trí ấy mà còn chơi hay nữa. Nghe nói bên Mỹ Siwon đã từng chơi vị trí này, với lại còn rất thành thạo nữa.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 15

Chap 15

- Chúng ta đi ăn mừng chiến thắng nào! – Lee Teuk hồ hởi khơi mào cho những màn quậy phá sắp tới.

- Đến Bar nhé! - Một thằng bạn khác trong lớp cũng hưởng ứng.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 14

Chap 14

Ông bà Jung vốn xem Jaejoong như con ruột nhưng nếu hắn trở thành con rể thì cũng không có gì thay đổi. Sau này hắn vẫn ở trong nhà thế thôi chỉ có điều danh phận của hắn có chút thay đổi thôi.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 13

Chap 13

Như thường lệ, đến trưa là cả bọn kéo nhau đến canteen để “nạp năng lượng” và “đàm đạo”. Vị trí ngồi vẫn như cũ nhưng không khí thì vui vẻ hẳn lên so với vài tuần trước, cậu và hắn cười nói với nhau trong khi Junsu và Yoochun không ngừng cãi vả vì những chuyện trên trời dưới đất. Changmin vẫn miệt mài với công việc “chôm” đồ ăn của Yunho, đôi khi còn bị Jaejoong khẻ tay.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 12

Chap 12

- Mẹ… con xin lỗi… mẹ đừng giận, chúng con… chúng con…- Cậu phải nói sao bây giờ, chẳng lẽ nói chúng con đang yêu nhau mong mẹ chấp nhận, hay đại loại là xin lỗi mẹ nhưng chúng con không thể xa nhau, chúng con mong mẹ chúc phúc

- Mọi chuyện đều do con… do con yêu mù quáng , Yunho chỉ bị con mê hoặc mà thôi - Nhận thấy sự lúng túng của Yunho, hắn nói đỡ vào. Cũng giống như quá khứ, hắn luôn muốn bất chấp mọi thứ để bảo vệ người yêu của mình

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 11

Chap 11

Cậu không trả lời chỉ mỉm cười hạnh phúc. Không ngờ hắn cũng yêu cậu, vậy còn gì là hạnh phúc hơn. Hắn trong lúc nữa nằm nữa ngồi, nhướng người lên định hôn cậu. Cậu không những không phản đối mà còn chờ giây phúc này nữa, không nên dối lòng trong khi đang mong chờ điều này. Cậu nhắm mắt lại chờ đợi giây phút mà nụ hôn đầu tiên tìm đến đúng chủ nhân của nó.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 10

Chap 10

Hắn cố gắng với lấy hộp nhẫn phía trước nhưng không được, dường như mỗi khi hắn lết được một đoạn thì lùi lại một đoạn theo những cú đạp của bọn chúng.

- Tụi bay tránh ra! - Gã lên tiếng khi bọn đàn em cứ như đánh vào một cái xác mềm nhũn.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 9

Chap 9
- MÀY LÀM GÌ YUNHO - Hắn quát

“Tao chỉ “mượn” người yêu mày tí thôi mà”

- Thằng khốn nạn - Hắn chửi

“JAEJOONG OPPA CỨU EM” - giọng Jessica vang trong điện thoại

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 8

Chap 8

- Khoan đã, tôi không phải người yêu của Jaejoong - Ả lên tiếng khiến cho bọn đàn em đang trói ả ngừng tay

- Mày đùa với tao à – Gã nhìn ả với ánh mắt tức giận

- Thật ra thì… tôi thích Jaejoong oppa nhưng oppa thì không. Cho nên dù các anh có bắt tôi làm con tin cũng vô ích thôi

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 7

Chap 7

Reng… Reng…

Yunho cứ đi khắp hành lang, cậu không biết làm gì lúc này, đầu óc cậu trống rỗng đến nỗi cậu không nghe được bất cứ gì kể cả tiếng chuông báo vào học. Mà cho dù có nghe đi chăng nữa, cậu cũng không thể tiếp thu được gì cả. Cứ đi mãi, đi mãi cho đến đầu cổng trường, mặc dù ngoài trời cơn mưa tầm tã vẫn chưa dứt .

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 6

Chap 6


- Cậu biết không hôm qua, tớ thấy “Hoàng tử băng giá” và Jessica đi vào trung tâm mua sắm đó – Một học sinh ngồi gần bàn ăn của Yunho.

- Thật không ? Hai người ấy công khai như thế à – Một người khác.

- Trời ạ, cậu không biết à, ở trong trường thì như hình với bóng, đến khi ở ngoài còn ghê hơn đó.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 5

Chap 5

- Yunho… Yunho – Junsu gọi

- Hả ? – Yunho giật mình

- Làm gì mà cậu ngẩn tò te thế, cậu ăn nhanh đi không thì Changmin nó ăn hết phần đấy

- Ừhm

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 4

Chap 4


* Chát…Chát…Chát*

Cuối cùng thì hai mươi roi cũng đã qua, nó đau đớn xoa xoa mông đứng dậy. Lee quản gia cũng đến đỡ nó, nó mỉm cười chua xót với bác. Đương nhiên là nụ cười tội lỗi vì nó không ít lần chọc phá ông nhưng ông vẫn giúp nó. Bà Jung cũng thở phào nhẹ nhõm… Nhưng nhìn đến Yunho thì lại òa khóc. Dù gì từ hồi nào đến giờ Yunnie có bao giờ bị đánh đâu, sống trong tình yêu thương của ông bà và họ tộc (Yunho vốn là cháu đích tôn mà) lại thêm sự che chắn của nó, nên nhóc hầu như không bao giờ nếm mùi roi vọt. Nghĩ đến đây, lòng bà thêm trĩu nặng.

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 3

Chap 3

- Con không đi nhà trẻ, con ở nhà giữ trẻ thôi – nhìn Yunnie bằng ánh mắt gian xảo

- Umma nói lần cuối, con phải đi nhà trẻ vào tuần sau - đôi mắt băng giá

- Vâng, Umma – Cúi đầu nắm tay Yunnie kéo đi, nó biết Umma nó lúc này rất đáng sợ. Không thể van xin gì hơn, phải chờ dịp khác thôi

-----------------------

[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 2

Chap 2

“Jaejoong phải đi nhà trẻ” – đó là những gì bà Jung tuyên bố với nó – “Con đã trốn một năm rồi, lần này không được thoái thác”


[FanFiction] Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi ! - Chap 1

Title: Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi !

Author: Rua90 or PinkyvaYunho

Disclaimer: Họ không thuộc về tác giả hay bất cứ ai, họ thuộc về nhau mãi mãi

Paring: JaeHo, YooSu, Minfood

Rating: R

Warning: fic này không có yaoi nhiều, nếu chap nào có Au sẽ thông báo

Category/Genre: Pink

Length: longfic


Ngủ ngoan nhé ! thiên thần của tôi !
                              



Mục lục FanFiction "Cha nợ con trả" (YunJae)

Cha nợ con trả

[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 11

Chap 11

Tôi thơ thẫn bước về, đầu óc quá lùng bùng sau khi tiếp nhận mớ lý luận về bộ não và trái tim của “triết gia” Park Yoochun. Con đường khuya mờ mịt, không gian u tối. tôi lê những bước nặng nhọc. Vẫn chiếc áo thun màu thiên thanh đã vấy bẩn do những trò nghịch ngợm trên sân thượng… Vẫn chiếc quần Jean đã rách đôi chỗ tạo kiểu cách nhuốm bụi trần. Ánh đèn từ chiếc đèn trên cao hắt xuống khuôn mặt tôi như lối sáng suy nhất trong không gian thiếu đi ánh trăng vằng vặc. Chân vẫn không yên tôi đá lon bia đang lăn lóc bên vệ đường không thương tiếc. Người nồng nặc men cay, hơi thở tôi phả ra nền trời đêm lạnh buốt. Những làn khói trắng nhẹ toả ra từ cánh mũi là một thứ minh chứng cho sự khắc nghiệt của ông trời. Ngước mặt lên, bầu trời trời đêm không ánh trăng. Phải làm sao để đối diện với chú bây giờ khi tiếng thét từ con tim mỗi ngày một mờ mịt mà bộ não thì cứ trôi xuôi chẳng rõ đầu đuôi.


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 10

Chap 10



Về đến nhà không khí vẫn trầm mặc như thế. Cả tiếng gió hiu hiu cùng tiếng máy lạnh chạy rè rè vẫn còn nghe được. Gương mặt nó vô cảm… nói chính xác hơn là tôi không đoán được nó nghĩ gì trong đầu. Màn đêm bên ngoài, ánh đèn sáng tỏ bên trong… Hai thứ hoàn toàn tương phản như tôi và nó… Mãi mãi là hai vật đối lập… Một trắng một đen không thể hoà lẫn… Màu trắng nếu cố sẽ bị màu đen lấn át cũng như màu đen không muốn cho màu trắng chen chân vào chỉ vì một lẽ nó sẽ làm nhạt cái phong thái ung dung, ngạo nghễ và đanh thép. Không chịu nổi không gian tĩnh mịt này, tôi cất tiếng:


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 9

Chap 9



Mối quan hệ giữa tôi và chú chỉ có thể được gói gọn trong một từ “mập mờ”. Tôi và chú không ruột rà, thân thít nhưng lại không thể nói là chẳng có gì với nhau… Nó cứ dỡ dỡ ương ương như thế… Tôi tự hỏi bản thân, tạo sao lại giận khi thấy chú cùng người khác… Nếu như cảm xúc trong tim con người cũng được giải đáp bằng công thức toán thì tốt biết mấy… Lúc đó con người ta luôn tìm được lời giải cho tất cả mọi câu hỏi xuất phát từ những thứ trừu tượng rắc rối này…


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 8

Chap 8



Trong làn khói mờ mờ ảo ảo, đôi mắt ấy lại xuất hiện. Nó vừa thực vừa mơ… Vừa mang cảm giác ấm áp lẫn hoang man… Vừa bình yên lại gợn sóng… Tôi sợ nó nhưng lại muốn đến gần nó… Làn khói vẫn như trêu ngươi tôi, cố tình không cho tôi nhìn rõ gương mặt chứa đựng ánh mắt đã ám ảnh cuộc đời tôi mười mấy năm… Nhưng tôi không bỏ cuộc, cho dù có sợ hãi, chơi vơi, trống rỗng, tôi vẫn muốn nhìn rõ khuôn mặt người ấy. Đó là Junho hay là một người khác ? Vén bức màn khói trắng dày đặc, mắt tôi mở to hết sức như muốn níu giữ cả thể giới này vào cửa sổ tâm hồn. Một đường nét từ từ vẽ khuôn mặt kì bí, đáp án từng ấy năm sẽ hé lộ trong khoảnh khắc này… Tôi kiềm nén sự hồi hộp và trái tim đang tưng bừng gợn sóng… Nó vẽ lên trên đôi mắt ấy nét ngài dày cương nghị, sự pha trộn miên man của những sắc tố màu sắc… Vầng trán thoang thoảng lướt nhẹ ra dưới ngòi bút của tạo hoá… một nét trạm trỗ phượng loan… Cây bút vẫn hí hoáy những đường nét rời rạt… Đôi gò má không cao nhưng vẫn góc cạnh, ngời ngời một sự nam tính đầy mê hoặc… Bút không ngừng chấm phá nơi chiếc mũi thẳng tắp như chiều dài của một dãy núi sừng sửng uy nghi… Lúc này tôi mới ngợ ngợ nó quá thân quen và gần gũi… Đây là hình ảnh khuôn mặt của một người tôi hằng nhớ nhung sao ? … Bút bay lượn vòng vòng đáp mình dưới cánh mũi hút hồn… đôi môi dày gợi cảm dần hé lộ… Môi vễnh lên đôi chút hai bên cánh mời gọi… Sao lại thân quen như thế… Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ từ đôi môi này, pha thêm chút mật ong khiến nó càng cuốn hút… Nó chấm một nốt ruồi trên vành môi… Lúc này tôi mới ngỡ ngàng, chẳng phải đó là Yunho, thằng cháu của tôi sao…. Sau vài ba giây mọi chi tiết trên khuôn mặt ấy đã hiện ra… Đây là giây phút của nổi choáng ngộp và khó xử… Tôi nhớ… tôi gặp ác mộng… Tôi đau… Tôi mệt mỏi vì đôi mắt này từng ấy năm và cho rằng đó chính là đôi mắt của Junho… Luôn dằn vặt ám ảnh nỗi đau của anh… nhưng thực chất đôi mắt mà tôi nhớ nhung hằng đêm… nói cách khác khuôn mặt mà tôi nhớ nhung hằng đên lại là Yunho… Tôi như một đứa con nít khi người ta đưa cho một cái cuốn lá thì lập tức kết luận nó là của quả cam… Nhưng thức chất cuốn lá ấy lại của quả quýt… Cũng như đôi mắt nhớ nhung ngày đêm, đem đến bao đau khổ và sự ấm áp… tôi mặc định cho nó là của Junho nhưng sự thật là sự thật… Đó là Yunho mà thôi…


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 7

Chap 7



Yunho ‘s POV



Đôi môi tôi cảm nhận một thứ mềm mại, ngọt lịm. Đó là môi chú… nụ hôn đầu tiên của tôi đã dành cho chú. Dường như có luồng điện chạy dọc sống lưng… Cảm giác lạ lẫm đam mê chưa từng có… Tôi đã từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng tôi chưa bao giờ trao cho nụ hôn đầu này. Vì tôi muốn nó chỉ dành cho người mình yêu thực sự mà thôi. Hiện giờ tôi vẫn không biết tình cảm mình dành cho chú là gì… nhưng tôi lại không muốn đẩy chú ra. Tôi tự nhiên lại muốn nữa… muốn cảm giác ngòn ngọt đầu lưỡi… muốn tận hưởng cảm giác được bay bổng trên thiên đường này. Chú siết chặt lấy tôi và tôi cũng làm thế. Áp hai cơ thể với nhau, cảm giác nóng trào dâng. Lúc này, tôi mới nhắm mắt lại mà cảm nhận nó. Chú luồn chiếc lưỡi vào miệng tôi một cách mạnh bạo… Chú ngấu nghiến đôi môi tôi… Không ! Tôi phải là người chủ động. Tôi đẩy lưỡi chú về “tổ” của nó, tôi cho lưỡi mình sang bên đó… mút mát nó. Tôi cắn nhẹ vào môi chú… Tôi muốn ăn nó… muốn nó sưng phồng lên… Nụ hôn của tôi càng lúc càng mạnh bạo. Máu chảy ra từ môi tôi hay môi chú… vị tanh nồng lan toả nhưng tôi không muốn dừng và chú cũng thế… Chú hôn như không có ngày mai… Tôi hôn như kẻ lên cơn nghiện…


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 6

Chap 6



Yunho ‘s POV



Ngày ấy đã qua được 7 năm rồi, nhưng nó đã thay đổi suy nghĩ của tôi một phần. Tôi không còn tinh nghịch trêu chọc chú nữa. Tôi biết chú cũng có mặt yếu đuối bên trong bản thân muốn che giấu. Tôi cũng không cố gắng lôi nó ra ánh sáng, có lẽ đó là điều chú mong muốn giấu diếm. Tôi không quậy chú không có nghĩa là tôi không quậy người khác…


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 5

Chap 5



"Tình" là sự yêu thương, "cảm" là cảm giác. "Tình cảm" có nghĩa là sự yêu thương phải được cảm nhận bằng cảm giác…Chỉ có trái tim con người mới cảm nhận được tình yêu thương… Tình cảm rất đặt biệt, không thể nhận thấy bằng cách nghe, nói, nhìn, ngửi, nếm. Nó chỉ có thể bằng trái tim mà thôi.


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 4

Chap 4




Con người có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Có người cần tình yêu, có người cần danh vọng. Họ không bao giờ cho là đủ với những gì mình có. Đôi lúc muốn vươn xa hơn, muốn thoả mãn sự khoái lạc của bản thân và thích dày vò người khác…


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 3

Chap 3



Gửi Jung Junho thân yêu,


[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 2

Chap 2


Tiếng thằng nhóc khóc inh ỏi nghe mà điếc tai, không biết nó ăn giống gì mà tiếng khóc lại to thế làm cho cậu bị mấy bà hàng xóm mắng vốn. Một bà tò mò đi ngang qua, có lẽ khá sành sỏi. Sờ tay, xoa đầu thằng nhóc một hồi, bà phán một câu

[FanFiction] Cha nợ con trả - Chap 1

Author: Rua90 or PinkyvaYunho

Beta : jujaejulunho

Genre: Romance, homor,sad…


Disclaimer: YunJae không thuộc về Lee Soo Man, Au hay bất cứ ai. Họ thuộc về nhau và dành cho nhau mãi mãi. Nhưng số phận của họ trong fic này do Au quyết định *nhếch mép* có nghĩa là ta có quyền hành hạ hay cho họ hạnh phúc (cấm ganh tỵ)


Pairings: Yunjae…



Rating: NC-17


Status: going on


Length: longfic


Warming : ai anti th
ể loại boylove xin hãy click back


Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Bắt Đầu

Nghe phong phanh wordpress sắp chặn, tớ ngẫu hứng muốn làm cái blog này để post bài và giao lưu cùng đồng đạo 4 phương. Rất cảm ơn mọi người đã ghé thăm ngôi nhà nhỏ của mình. Các bạn cứ cọi mình là Rùa.

À còn nữa, mình sẽ post Fic và nếu được sẽ edit danmei (không chắc) vào blog này.

Cảm ơn mọi người đã chiếu cố nha ^^